...
Bên trong Hắc Thủy hà, Thanh Ngư nhẫn nhịn.
Lặng lặng tích lũy, lặng lặng thăm dò.
Một bên khác, thế giới hiện thực...
“Ngư Long hơn hai mươi năm, hiện thực mới gần 3 năm!”
“Đại mộng cuối cùng cần tỉnh, bản ngã mới là ta!”
Hứa Dương mở mắt ra, ngồi dậy, giãn ra thân thể gân cốt, lại có âm thanh như hổ gầm sấm dậy.
“3 năm!”
“Hàaa...!”
Từ khi một thế Đại Đường kết thúc, đến lúc nhập mộng thế giới Hắc Thủy, trước trước sau sau đã hơn 3 năm.
Thời gian ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Nhưng cũng có nhiều biến hóa, thậm chí thoát thai hoán cốt, long trời lỡ đất.
Hứa Dương đứng dậy, rửa mặt sạch sẽ, sau đó như thường lệ đi tới ngoài phòng.
“Li! ! !”
Một tiếng hót vang, lực thấu mây xanh, doạ người bóng tối rơi xuống, càng che lấp toàn thân Hứa Dương.
Quay đầu, nhìn lại theo tiếng kêu, chỉ thấy một con kim điêu vỗ cánh bay đến, giương cánh rộng lớn ba trượng có thừa, lông vũ quanh thân như cương thiết, chỉ có móng vuốt mỏ nhọn hình dạng móc câu cong tỏa ra kim mang chói mắt, làm cho người sợ hãi.
“Li!”
Sau Kim Điêu, còn có rất nhiều ác điểu khác, trong đó to lớn nhất là một con Cốc Đế và một con Khổng Tước.
Cốc Đế, Khổng Tước cùng đông đảo ác điểu theo sát Kim Điêu bay đến, hạ xuống xung quanh Hứa Dương.
“Li!”
Kim Điêu đáp xuống đất, hót vang một tiếng, di chuyển móng vuốt, tiến đến bên người Hứa Dương, dùng đầu to cọ xát bờ vai hắn, sau đó ngồi xổm xuống đó, mong chờ nhìn hắn.
Hứa Dương lắc đầu: “Hôm nay không được, ngày khác lại nói.”
“Lệ...”
Kim Điêu kêu lên một tiếng đáng thương, nhưng cũng không dám dây dưa, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xổm.
Hứa Dương không để ý đến nó, cầm lấy hai cái thùng gỗ lớn, thu lấy tôm cá trong lồng lưới.
Cứ như vậy, hắn chuyển đi mười thùng, thêm năm túi hạt thóc, một túi Bạch Ngọc mễ, thức ăn cho chim hôm nay mới được chuẩn bị xong.
“May mắn là mười ngày cho ăn một lần, một tháng ba bữa, nếu mỗi ngày đều như vậy, ai có thể chịu nổi?”
Nhìn đàn chim ăn như gió cuốn, Hứa Dương lắc đầu, nghĩ thầm liệu mình có nên bắt thêm người lên đảo để giúp việc, hay tiếp tục điểm hóa, tạo ra vài tinh quái để làm lao công?
Cách thứ nhất... thôi bỏ đi, nhiều người khó giữ bí mật, bản thân mình còn phải nhập mộng, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Cách thứ hai ngược lại có thể thử, nhưng phải đợi một thời gian ngắn.
Mặc dù hắn đã truyền kỹ năng nuôi dưỡng từ Thanh Ngư về bản thể, hiện tại bản thể cũng có thể điểm hóa dị thú, khai linh trí, nhưng điểm hóa này phải trả giá rất lớn, cần tiêu hao công lực, linh khí, huyết mạch và các lực lượng khác.
Hứa Dương hiện tại không có linh khí hoặc huyết mạch để cung cấp tiêu hao, chỉ có thể tiêu hao công lực bản thân.
Mặc dù lượng tiêu hao chỉ là dự trữ, không ảnh hưởng đến lên cấp, nhưng việc khôi phục lại cũng cần không ít thời gian.
Hiện tại hắn sắp đột phá, bước vào cảnh giới Ngưng Thần, không thể có bất kỳ tổn thương gì.
Vì vậy, hắn đã từ chối thỉnh cầu điểm hóa của Kim Điêu lúc nãy.
Cho chim ăn xong, Hứa Dương lại mang theo mấy bao tải hạt thóc lớn đến khu vực “Hòm lưới nuôi dưỡng“.
Hòm lưới được sắp xếp thành hàng, phân biệt rõ ràng.
Hứa Dương đổ hỗn hợp hạt thóc và cỏ khô trong mấy bao tải vào hòm lưới dành cho các loại cá thông thường.
“Ùng ục ùng ục!”
Vừa đổ thức ăn vào, mặt nước đã sôi trào, đàn cá hung hãn lao ra, tranh giành thức ăn.
Hứa Dương đứng bên cạnh quan sát một lát, rồi lập tức vận dụng chân khí, sử dụng các phương pháp “nh·iếp vật”, bắt lấy mấy con cá lớn đã tiến hóa thành dị chủng, ném ra ngoài khu vực hòm lưới.
Sau đó, hắn mới quay người cầm lấy bao tải cuối cùng, đổ những hạt Bạch Ngọc mễ tròn mẩy như trân châu vào hồ.
“Phốc phốc phốc!”
Vừa đổ Bạch Ngọc mễ vào, mặt nước lập tức sôi trào, các loại dị ngư nhảy lên khỏi mặt nước, tranh nhau cướp đoạt hạt Bạch Ngọc mễ.
“Không tệ!”
Nhìn nhìn những con dị ngư quý hiếm muôn màu muôn vẻ trong hồ, Hứa Dương hài lòng lắc đầu.
Sau khi truyền lại kỹ năng nuôi dưỡng từ Thanh Ngư và thu hoạch được các năng lực như “điểm hóa Linh thú” và “Long Vương hiệu lệnh”, Hứa Dương liền tập trung vào việc nuôi dưỡng cá.
Mặc dù hồ Động Đình không thể sánh bằng Hắc Thủy hà, không có nguồn tài nguyên Linh khí Hắc thủy được trời ưu ái, nhưng nhờ kỹ năng nuôi dưỡng và thức ăn đầu vào, Hứa Dương trong vài năm qua cũng đã nuôi thành không ít dị ngư, trong đó thậm chí có một số con đạt đến cấp bậc “Tinh quái“.
Lúc này, Hứa Dương vận dụng chân khí một cách nhanh nhẹn, bắt lấy một con Đại Thanh Ngư cấp tinh quái từ trong hồ.
Đây là nguyên liệu chính cho bữa ăn hôm nay của hắn.
Hắn ném con Thanh Ngư vào một cái hòm lưới, làm nguyên liệu dự trữ cho việc nấu nướng.
Sau đó, Hứa Dương lại quay người ra ruộng, bắt đầu thu hoạch Bạch Ngọc mễ đã chín muồi trong mùa này.