Thời gian thấm thoắt, tuế nguyệt như thoi đưa, trăm năm thoáng chốc trôi qua, nhân sinh cũng chỉ như chớp mắt, đảo mắt đã thành biển dâu.
500 năm sau, Vạn Đạo học cung.
Tại một tĩnh thất, cửa nhẹ mở, một người từ đó bước ra, tóc đen như mực, áo trắng như tuyết, vốn là phong thần như ngọc, tư thế hiên ngang, nhưng trên trán lại đầy vẻ mỏi mệt, chán ghét, kháng cự, khiến cho dáng vẻ nặng nề, tựa như cái xác không hồn.
Dù vậy, hắn vẫn cố gắng chống đỡ thân thể, lê từng bước nặng nề, đi tới phủ khố của học cung.
“Ơ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây