...
Đối mặt với ánh mắt và lời nói bình tĩnh ấy, nội tâm Sư Phi Huyên lại run lên, không tự chủ lùi về sau nửa bước.
“Mong rằng tiên tử biết được, ghi nhớ, khắc sâu vào trong lòng!”
Nói xong, Tô Bắc Huyền cũng không cần nhiều lời nữa, nghiêng người sang, đưa tay mời: “Mời đi!”
...
Sư Phi Huyên trầm mặc một hồi, rất lâu mới cất bước.
Sau một lát, trên đỉnh bảo thuyền.
Hứa Dương một mình đứng chắp tay, nhìn về nơi xa.
Tô Bắc Huyền dẫn Sư Phi Huyên đến đây, sau đó quay người đi, lưu lại hai người một chỗ.
Hứa Dương không nói tiếng nào, Sư Phi Huyên cũng im lặng.
Sự tĩnh lặng ấy kéo dài không biết bao lâu, mới có một trận gió nhẹ mưa phùn đến, thổi tan lụa mỏng trên mặt Sư Phi Huyên.
Hứa Dương quay người lại, nhìn qua nàng có chút luống cuống, cười nhẹ nói: “Đã lâu không gặp.”
...
Sư Phi Huyên không nói tiếng nào, yên lặng đè xuống bội kiếm.
Hứa Dương liếc nhìn, thần sắc không thay đổi: “Bọn họ bảo ngươi tới giết ta?”
...
Sư Phi Huyên trầm mặc, như không muốn nói.
Hứa Dương cũng không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Ngươi không giết được ta.”
“Ta biết.”
Sư Phi Huyên ấn lại bảo kiếm, rất lâu sau, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Nhưng ta không thể không đến.”
Trong ánh mắt, đều là sự giằng xé.
“Thật sao?”
Hứa Dương cười một tiếng, lời nói bình tĩnh: “Rút kiếm ra.”
...
Sư Phi Huyên trầm mặc, tay cầm kiếm run rẩy, giằng co rất lâu cũng không thể rút ra.
“Không cần sợ hãi.”
Hứa Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi không giết được ta, cũng không thể gây thương tổn cho ta, chỉ có thể giết chết một người.”
“Một người?”
Sư Phi Huyên ánh mắt run lên, kinh nghi bất định nhìn hắn: “Ai?”
“Ngươi!”
...
...
Một câu nói, hai người trầm mặc.
Hứa Dương nhìn nàng, nhẹ giọng cười một tiếng: “Người sống một đời, không thẹn với lương tâm!”
Nói xong, cũng mặc kệ nàng phản ứng như thế nào, trực tiếp bước tới.
Sư Phi Huyên cứng đờ tại chỗ, một tay ấn kiếm, bất động rất lâu.
Cho đến khi hai người sát vai nhau, lướt qua nhau, mới nghe một tiếng.
“Loảng xoảng!”
Bảo kiếm rơi xuống đất, thất hồn lạc phách.
Hứa Dương không quay lại nhìn, bước đạp hư không, vượt sông mà đi.
...
Trước núi Vũ Mông, dưới núi chân Đế Đạp phong.
Một người đứng chắp tay, cũng đã chờ rất lâu.
Hứa Dương đạp không mà đến, phiêu nhiên rơi xuống đất, dừng bước sau lưng người này.
Lúc này người kia cũng quay người lại, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú. Mặc dù đã qua tuổi trung tuần, nhưng phong tư không giảm, càng không có chút già nua nào. Mày kiếm mắt sáng, thần thái như mặt trời, lộ ra khí độ Tông Sư.
Chính là - Thiên Đao Tống Khuyết!
Tam đại Tông Sư, danh dương thiên hạ.
Thiên Đao Lĩnh Nam, uy chấn thập phương.
Vô luận uy vọng hay thực lực, hắn đều không kém gì tam đại Tông Sư, thậm chí là ở phía trên tam đại Tông Sư. Hoàn toàn xứng đáng với hai chữ Thiên Đao.
Hứa Dương dừng bước, thần sắc bình tĩnh nhìn vị Tông Sư đao đạo này: “Nghe qua danh tiếng Thiên Đao, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giả.”
Tống Khuyết cười một tiếng, quay lại nhìn Đế Đạp phong phía sau nói: “Thanh Huệ mời ta tới giết ngươi!”
“Thật sao?”
Hứa Dương cười một tiếng, thần sắc không thay đổi: “Như vậy vì sao không lên Đế Đạp phong?”
“Bởi vì ta không muốn giết ngươi, cũng không có bản lãnh giết ngươi.”
Tống Khuyết lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ta dùng Lĩnh Nam, đổi một vật của ngươi, như thế nào?”
Hứa Dương cũng không ngoài ý muốn: “Vật gì?”
Tống Khuyết cười nói: “Bảo thuyền.”
Hứa Dương gật đầu: “Có thể.”
Tống Khuyết cười một tiếng, lại nhìn bảo đao trong tay: “Thiên Đao Bát Thức, ta đã ngộ ra đao thứ chín, lại một mực không có người thử đao, Hứa huynh, có thể cùng ta thử một lần hay không?”
Hứa Dương nghe vậy, cũng là cười một tiếng: “Cầu còn không được!”
“Tốt!”
Thấy Hứa Dương đáp ứng, Tống Khuyết cũng không nói nhiều, nâng đao nói: “Mời!”
Hứa Dương đưa tay: “Mời!”
Tống Khuyết cười một tiếng, Thiên Đao ra khỏi vỏ.
Chỉ một đao, thoát ra khỏi vỏ, lập tức khiến thiên địa thất sắc.
Đao quang hiện lên, như có tư thế hào hùng, vạn quân sát phạt, giang sơn dễ đổi, hài cốt hồng nhan.
…
Bất ngờ thay, chuyển phong ẩn chứa huyền bí lại giản dị vô cùng, chỉ một đao dung nạp vô số biến hóa, dứt khoát chém xuống.
Mang theo khí thế tận thế, hiện lên chiến trường tử đấu, nơi gió tanh mưa máu, nơi vang vọng tiếng nói võ lâm giang hồ, nơi chinh chiến không ngừng.
Một đao này là cả đời của Thiên Đao, là cả đời của Tống Khuyết, đã bao hàm tất cả của hắn: binh pháp, đao pháp, sát phạt, tử đấu, cả đời rèn luyện mà thành.
Một đao này là Thiên Đao, cũng là Tống Khuyết, bởi vì Thiên Đao chính là Tống Khuyết, Tống Khuyết chính là Thiên Đao.
Ngoài đao ra, không còn gì khác nữa, chỉ còn bản ngã của một đao!
Thiên nhân hợp nhất, nhân đao hợp nhất!
Đây chính là Thiên Đao thức thứ chín - Thiên Đao Vô Khuyết!
Ngay khi đao bổ ra, hào quang của nó lập tức nuốt chửng tất cả, khiến cả thiên địa tối sầm lại.
Ngay lúc mọi thứ sắp bị chia cắt...
“Ầm!”
Một nắm đấm đánh ra, giản dị tự nhiên nhưng lại sáng chói rực rỡ. lực lượng cực hạn hóa thành quang mang cực hạn, như một vòng mặt trời rực rỡ mọc lên giữa trời, trong chớp mắt chiếu sáng cả thiên địa, đối đầu trực diện với lưỡi đao vô song kia.
Cuối cùng...
“Ầm! ! !”
Tiếng vang vang dội, cảnh tượng vừa rồi tan biến hoàn toàn.
Dưới chân núi Vũ Mông, trước Đế Đạp phong, hai người đối diện nhau.
Tống Khuyết cúi mắt nhìn lưỡi đao trong tay, những vết nứt li ti hiện lên, cuối cùng vỡ vụn.
Hắn nhìn lại Hứa Dương, đang đứng sừng sững bất động, như một ngọn núi uy nghi.
Tống Khuyết cười một tiếng: “Hứa huynh tại thế, đạo không cô đơn!”
Nói xong, hắn chắp tay chào Hứa Dương, thu tàn đao vào vỏ, quay người đi.
Tống Khuyết rời đi, ánh mắt Hứa Dương cũng chuyển hướng về phía Đế Đạp phong.
Mưa mông lung, gió phiêu miểu, tựa như chốn tiên cảnh nhân gian.
Hứa Dương không nói nhiều lời, trực tiếp nhún người nhảy lên.
“Ngang! ! !”
Tiếng rồng ngâm vang vọng cả bầu trời, mang theo sức mạnh vô song của bản thân, Kháng Long phá vỡ Đế Đạp phong.