Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn

Chương 119: Dung tha?

Chương Trước Chương Tiếp

...

Thái Cực cung, Thái Cực điện.

Một người xếp bằng ngồi dưới đất, nhìn đống công pháp bí tịch, lúc thì mừng rỡ như điên, lúc thì thất hồn lạc phách.

“Đạo Tâm Chủng Ma, Tử Huyết Hình Độn, Thiên Ma Xá Nữ, Liên Hoàn Ma Tướng...”

“Mười quyển Thiên Ma thư mà vô số người trong thánh môn tha thiết ước mơ, hôm nay rốt cục có hi vọng được bù đắp!”

Nói xong, hắn lại ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy tang thương nhìn người kia đang đứng yên trên điện.

“Tứ đại kỳ thư võ lâm: Trường Sinh quyết, Thiên Ma thư, Từ Hàng kiếm điển, Chiến Thần Đồ Lục. Bây giờ ngươi đã có hai thứ, chỉ còn thiếu Từ Hàng kiếm điển và Chiến Thần Đồ Lục thần bí nhất trong truyền thuyết.”

“Nếu có đủ bốn loại, cùng tu luyện bốn công pháp, nhất định có thể Bão Đan Hợp Đạo, phá toái hư không!”

“Không, Tà Đế Hướng Vũ Điền đời trước của thánh môn chỉ luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp trong Thiên Ma thư đến viên mãn đã phá toái hư không mà đi. Nếu cùng tu tứ thư, tạo hóa công thành, người đó dù cho ở thượng giới cũng là nhân vật tuyệt cường.”

“Không không không, không thể nào. Tứ đại kỳ thư huyền diệu bậc nào, lấy tinh lực của một người, làm sao có thể tu thành? Sợ là cố gắng suốt đời, cũng vô pháp luyện một môn công pháp trong đó tới cảnh giới viên mãn.”

“Ngươi thu thập võ học khắp thiên hạ, lại bổ đủ tứ đại kỳ thư, đến cùng muốn làm gì? Còn có ấn pháp Bất Tử của ta...”

Lời nói càng lúc càng hỗn loạn, thần sắc lại gặp điên cuồng, hiện ra một khuôn mặt tà khí lẫm liệt: “Muốn Thạch Chi Hiên ta làm trâu ngựa cho ngươi, quả thực nói chuyện viển vông... A! !”

Lời nói chưa dứt, lại là một tiếng hét thảm, thần sắc vặn vẹo dần dần khôi phục, lại lần nữa biến thành khuôn mặt tang thương, bao hàm khổ sở của văn nhân mực khách.

“Khiến tôn chủ chê cười rồi.”

“Không sao, cảm giác như thế nào?”

“Vẫn là như thế, nửa được nửa không.”

“Chuyện này như tằm kéo tơ, không thể nóng lòng.”

“Tôn chủ yên tâm, tại hạ minh bạch.”

Nói xong, Thạch Chi Hiên cúi đầu xuống: “Có những thứ này, không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên Ma thư rất nhanh là có thể bù đắp đủ. Tà Vương ta cũng có thể công thành lui thân, không có chuyện gì một thân nhẹ nhàng.”

Hứa Dương gật đầu: “Đi thôi.”

“Vâng!”

“Sư tôn!”

Vừa tiễn Thạch Chi Hiên cùng đám đệ tử ma môn mang theo công pháp bản thiếu rời đi, Tô Bắc Huyền đã bước vào Thái Cực điện: “Có khách đến.”

Hứa Dương không tỏ ra bất ngờ, bình tĩnh nói: “Mời họ vào.”

“Vâng!”

Một lát sau, hai nữ tử đi theo Tô Bắc Huyền tiến vào điện.

Một người mặc áo trắng như tuyết, một người mặc áo sam màu ngọc bích, cả hai đều mang vẻ đẹp thoát tục, phiêu phiêu như tiên nữ.

Hứa Dương ngồi trên điện, nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên người nữ tử áo xanh.

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng.

Sau một lúc, nữ tử áo trắng cất tiếng: “Chưởng môn Từ Hàng Tịnh Trai - Phạm Thanh Huệ, bái kiến Võ Thiên Vương!”

Hứa Dương mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn Hòa Thị Bích, Từ Hàng kiếm điển, cùng toàn bộ tàng thư bí điển của Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiện Tông.”

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe đến điều kiện này, Phạm Thanh Huệ vẫn không khỏi chìm vào im lặng.

Lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên nói: “Thiên Vương là minh chủ thiên hạ, lại là tuyệt đại Tông Sư, tàng thư bí điển của Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiện Tông đương nhiên sẽ mở cửa chào đón Thiên Vương. Về phần Hòa Thị Bích, bảo vật được cất giữ tại Tịnh Niệm Thiện Tông, ta đã truyền thư cho chủ trì Liễu Không, vài ngày nữa sẽ đưa Hòa Thị Bích đến Trường An.”

Kẻ thức thời là tuấn kiệt, cho dù đối phương có thừa cơ mà đòi hỏi, cũng phải vui vẻ đáp ứng để bảo toàn bản thân.

Là chưởng môn Từ Hàng Tịnh Trai, Phạm Thanh Huệ càng là tuấn kiệt trong số tuấn kiệt.

Cho nên nàng đáp ứng.

Chỉ là...

Phạm Thanh Huệ nhìn quanh điện, hơi chần chờ nhưng vẫn lên tiếng: “Xin hỏi Thiên Vương, có thể dung túng cho hương hỏa phật môn của Từ Hàng Tịnh Trai?”

Lời nói trực tiếp, nên đáp lại cũng phải trực tiếp.

Đối mặt với nhân vật tầng lớp này, từ ngữ trau chuốt hoa lệ chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có lợi ích thực tế mới có giá trị giao tiếp.

“Bốn trăm tám chục chùa Nam quốc, mưa khói che lầu biết mấy không ?”

Hứa Dương nghe vậy cũng cười một tiếng: “Phật pháp truyền vào Trung Thổ đã hơn 400 năm, trong 400 năm này, đã lập lên bao nhiêu chùa miếu, phát triển bao nhiêu tín đồ, lại thu lấy bao nhiêu hương hỏa cung phụng?”

Phạm Thanh Huệ im lặng.

Hứa Dương cũng không để ý, tự mình nói tiếp: “Tịnh Niệm Thiện Tông tọa lạc ở phía nam Lạc Dương, kiến trúc trong chùa có hơn mấy trăm gian, tự thành một thể, lại có bảy đại bảo điện, đều dùng ngói lưu ly ba màu làm mái, tượng phật trong điện đều được thợ thủ công tài ba dùng vàng đồng thực đúc thành, sinh động như thật!”

Phạm Thanh Huệ vẫn im lặng.

“Đây mới chỉ là một Tịnh Niệm Thiện Tông!”

“Thiên hạ đâu chỉ một Tịnh Niệm Thiện Tông?”

Hứa Dương rủ mắt xuống, bình tĩnh hỏi: “Ngươi nói ta dung hạ được các ngươi không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)