Tiếng nói vừa dứt, một khoảng thời gian dài trôi qua mà không có hồi âm. Lục Bắc nhấc khăn che mặt lên, đập vào mắt hắn là vẻ mặt bối rối nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh của Ư quản gia.
“A này…”
Lục Bắc vội vàng che mặt lại: “Ư tỷ, đến thì đến, sao không báo trước một tiếng, quần áo ta còn chưa…”
Nói đến đây, hắn chợt nhận ra mình không có gì sai, ai mà tắm lại còn mặc quần áo chứ.
Vấn đề là Ư quản gia, đêm khuya không ở trong phòng mà lại chạy đến phòng tắm để Đột kích hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây