Trần Huyền Bân như hiểu ra, đại khái nắm được công tác của đàn em, đơn giản mà nói, chính là một công cụ nhân, một cỗ máy đóng dấu vô tình.
“Làm tốt, sau này ăn ngon mặc đẹp, lợi ích sẽ không thiếu phần ngươi đâu.”
Lục Bắc hê hê cười, khích lệ nói: “Ngược lại, quyền lực khiến người ta thối nát, nếu có ngày ngươi đổi lòng, trở nên tệ hơn ta và đại ca, thì đừng trách Bản quan lật mặt không nhận người, cầm theo đao tịch thu gia sản mà xông vào Trần gia các ngươi.”
“Đại nhân yên tâm, Tiểu nhân… Bần chức nhất định sẽ ngoan ngoãn, trung thành.” Trần Huyền Bân liên tục gật đầu.
“Tân nhân thì vẫn là tân nhân, ngay cả nịnh bợ cũng không biết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây