Tôn Ngộ Không đi được năm mươi dặm, bỗng nghe thấy tiếng Minh Chung leng keng, tiếng trống dồn dập. Hắn quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, từ xa đã thấy một Yêu quái đang cầm một cây gậy trúc, tay gõ liên hồi, trên người cắm một lá cờ hiệu.
Yêu quái này có hình dáng đầu hổ, thân người, vóc dáng to lớn, đầy uy thế. Trên người hắn khoác một bộ giải giáp sáng bóng, trông thật oai phong lẫm liệt. Nếu không tính lá cờ hiệu cắm sau lưng, hắn đứng thẳng người đã cao gấp đôi Tôn Ngộ Không.
“Chậc chậc, quả nhiên quốc gia giàu có như Xích Thố quốc, ngay cả một tên tiểu yêu tuần tra núi cũng có trang bị tốt như vậy.”
Tôn Ngộ Không thầm ghen tị, nếu ngày xưa trên Hoa Quả Sơn mà có được gia sản như thế này, hắn đã sớm dâng tặng cho hai vị đại đế ở Thiên Đình, tránh khỏi phải trải qua kiếp nạn đại náo Thiên cung rồi.
Hắn ta lắc mình một cái, biến thành bộ dạng y hệt Yêu quái đối diện, từ cờ hiệu, gậy trúc, Minh Chung đồng đều không thiếu một thứ nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây