Lục Bắc lập tức cắn chặt môi của Thái Phó, nuốt trọn câu nói còn lại của nàng, phát ra một tiếng ợ nhẹ.
Nụ cười trong mắt Thái Phó càng thêm rạng rỡ, nhớ lại cảnh Hồ Nhị kiêu ngạo, tự tin, khoe khoang về việc nhi tử nàng vô địch thiên hạ, nàng không nhịn được mà thốt lên: “ti tiện tỳ kia đã dám vênh váo mắng mỏ ta, bắt ta phải rót trà dâng nước cho nàng, còn bắt ta phải gọi nàng là mẫu thân, nếu nàng biết chuyện này thì…”
“Nàng sẽ không biết đâu.”
Lục Bắc nháy mắt, thầm nghĩ Nam nhi dưới gối có vàng, liền đẩy Thái Phó ngã xuống, quỳ gối lên người nàng, khẩn cầu: “ngươi chỉ cần hiểu trong lòng là được, chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nhất là không thể để Hồ Nhị biết.”
Hồ Tam cũng không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây