“Lại đây, để vi sư sờ thử xương cốt, xem kiếm pháp của hiền đồ có tiến bộ gì không.”
“Chậc, vi sư đâu phải chưa từng sờ qua.”
Chương Thanh Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận. Thời trẻ hắn không hiểu chuyện, coi lão đầu tử như báu vật, không hề đề phòng, để lại không ít “lịch sử đen tối”. Mỗi lần nghĩ lại, hắn đều cảm thấy không dám nhìn thẳng vào quá khứ.
Lục Bắc nắm lấy một luồng gió, đưa lên mũi ngửi thử: “Mùi vị ngỗng nướng, hiền đồ thật có tâm. Có tẩm độc không? Khẩu vị của vi sư nặng, không ăn được đồ quá nhạt.”
“Không còn đâu, đã bị ăn hết sạch rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây