Nhìn thấy vẻ mặt đầy oán khí của con chó, Lục Bắc đành phải tự nhịn nhục, gãi gãi cằm để dỗ dành nó vui vẻ, đồng thời không quên châm chọc: “nói đi chứ, câm rồi à? Ngươi không phải rất giỏi nói sao?”
“Ngươi ngươi ngươi à, cái này Bản Tọa…”
Hình Lệ ngơ ngác, say sưa với mỹ sắc mà không thể tự thoát ra, vô thức nhét Ngọc giản vào tay áo. Nhưng không thành công.
Lục Bắc vung tay một cái, Lăng không lấy được Ngọc giản, thổi thổi bụi bám trên đó: “Đứng đây mà nói với ai là Bản Tọa hả? Ngay cả cái ghế ngồi cũng không có, còn Bản Tọa, ngươi chỉ xứng đáng quỳ xuống thôi.”
“.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây