Rõ ràng là Ứng Du vẽ đẹp hơn nàng, một đóa hải đường xinh đẹp nở rộ dưới ngòi bút của hắn, hắn nhìn đóa hải đường, rồi hắn đặt bút xuống, hắn nắm tay nàng.
“Cảm ơn ngươi.” Ứng Du hôn nhẹ lên trán nàng, hai người bọn họ dựa vào nhau, rất gần: “Ngươi đã cho ta biết, trong lòng ngươi cũng có ta…”
Liên Mộ: “Ngươi thấy vui là được rồi.”
“Trường Sinh, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?”
Ứng Du: “Ta đồng ý với ngươi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây