Hơi thở ấm áp phả vào má Ứng Du, mặt hắn đỏ bừng, hắn cảm nhận được cơ thể hai người đang chạm vào nhau, hắn thấy hơi lo lắng, nhưng hắn lại rất hưởng thụ sự dịu dàng lúc này, hắn chỉ muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.
Thật sự quá gần.
Ứng Du khẽ nuốt nước bọt, hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Liên Mộ…”
“Sao vậy?” Liên Mộ nghiêng đầu, hai người bọn họ chạm mũi vào nhau, lúc này nàng mới nhận ra bọn họ chỉ còn cách nhau nửa gang tay.
Vì đây là lần đầu tiên nàng xử lý vết thương do Hồng Liên Hỏa gây ra, nên nàng phải quan sát rất kỹ lưỡng, nàng không hề hay biết mình đã đến gần hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây