Nàng định tặng cho hắn sau khi nói rõ ràng, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh, Liên Mộ chỉ có thể tạm thời cất nó đi. Nàng vừa định quay người chào tạm biệt Phi Hồng, thì nàng đã thấy Ứng Du tỉnh lại từ lúc nào, hắn đang ngồi bên giường, tóc đen xõa xuống như thác nước.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm, hình như đã lâu rồi, mà bây giờ Liên Mộ mới phát hiện. Trong mắt hắn không hề có chút cảm xúc nào, trông hắn rất đáng sợ.
Nửa đêm, Liên Mộ bị cảnh tượng này làm cho giật mình, sau đó nàng im lặng một lúc, rồi nàng có vẻ mặt nghiêm túc.
“Trường Sinh.” Nàng nhỏ giọng gọi.
Đây là lần đầu tiên Liên Mộ gọi tên này lúc hắn tỉnh táo, giọng nàng dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây