Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền!

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Người nọ dùng sức quá mạnh, bản thân cũng không dừng lại được, sau khi đánh hụt liền không nhịn được ngã về phía trước.

Liên Mộ nhảy xuống từ trên cây, dùng gậy đánh xuống mấy cái, mượn lực hướng xuống dưới đạp lên lưng hắn ta, ghì chặt người hắn ta xuống đất, giẫm lên mặt hắn ta hai cái.

Người còn lại: “...”

Hắn ta nuốt nước miếng, lập tức quỳ xuống: “Tiểu sư muội, đừng, đừng kích động, ta sửa, ta sửa!”

Liên Mộ cầm cây chổi nhìn chằm chằm hắn ta, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Đền quả cho ta.”

Dưới sự uy hiếp của cây chổi, người duy nhất không bị sao run lẩy bẩy, đi tìm vật liệu về sửa cửa.

Khó khăn lắm mới có được một nhân công miễn phí, Liên Mộ tận dụng triệt để, lại lừa hắn ta sửa sang lại toàn bộ căn nhà, mỹ danh rằng giúp đỡ lẫn nhau.

Một canh giờ sau, Liên Mộ hài lòng nhận lấy một giỏ đầy quả màu lam lấp lánh, bắt tay giảng hòa với sư huynh tốt bụng.

“Các sư huynh khách sáo quá, không cần phải phiền phức như vậy, lần sau lại đến chơi nhé.”

Ba người sợ hãi run rẩy: “...”

Ai muốn đến chơi chứ? Biết vậy đã không đến rồi! Nếu không bọn họ cũng sẽ không nhặt quả cả canh giờ mà không dám thẳng lưng, bị đánh một trận oan uổng.

Trong lòng Thẩm Tứ rất khó chịu, hạ thân vẫn còn âm ỉ đau, không dám hó hé tiếng nào. Hắn ta cảm thấy tiểu sư muội không giống trước kia nữa, nhưng cái vẻ ngông cuồng kia lại quen thuộc như trước... Hình như ngông cuồng hơn trước kia, trầm ổn hơn, dường như cái gì cũng không sợ.

Nhưng khuôn mặt trước mắt này đúng là tiểu sư muội không sai, đột nhiên trở nên nhanh nhẹn, rốt cuộc là có vấn đề gì...

Không lẽ nàng bị trúng tà?!

Nghĩ tới khả năng này, sau lưng Thẩm Tứ đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Liên Mộ như nhìn thấy quái vật, nhân lúc nàng quay người kiểm tra quả, liền lăn lộn bỏ chạy cùng hai người còn lại.

Liên Mộ quay đầu lại phát hiện người ta đã chạy xa, cũng không ngăn cản, dù sao đối với nàng mà nói, bọn họ đã vô dụng, nàng vui vẻ ở trong nhà gỗ nhỏ được gia cố, ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, mặt trời mọc.

Hôm nay Liên Mộ định cho bản thân nghỉ ngơi, nàng có một giỏ lớn Cự Linh Quả và cá tươi dự trữ, đủ ăn một thời gian.

Để tiện bảo quản, Liên Mộ đã giết một phần cá, làm thành cá khô hun khói, coi như lương khô mang theo bên người.

Nàng muốn nhân cơ hội này xuống núi xem thử.

Liên Mộ nấu một nồi canh cá màu trắng sữa làm bữa sáng, đang múc bát ra uống thì từ trong rừng bỗng nhiên bay ra một người.

“Đại sư!”

Liên Mộ: “...”

Hứa Hàm Tinh hưng phấn chạy tới bên cạnh nàng, hai mắt sáng rực: “Đại sư, tối qua ta đều thấy hết rồi!”

“Thấy gì?”

“Chính là cái đó!” Hứa Hàm Tinh khoa tay múa chân, “Ngài dùng vài ba chiêu đã đánh bọn họ chạy, lợi hại quá, có thể dạy ta được không?”

Hắn thành khẩn lấy ra thanh kiếm gỗ mang theo bên người, nghiêm túc nói: “Sau này ta cũng muốn làm kiếm tu, nhưng cha ta nói đánh đánh giết giết sẽ tổn hại công đức, không cho ta tìm sư phụ.”

“Ta không...”

Liên Mộ vừa định từ chối, lại nghe hắn nói: “Ta có thể đưa học phí, sẽ không để đại sư chịu thiệt!”

Nàng nuốt lời nói trở vào, thân thiết nắm lấy hắn, lập tức đổi giọng: “Bản thân tinh thông nhiều bộ kiếm pháp, có thể sử dụng thành thạo mười mấy loại vũ khí, kinh nghiệm phong phú, đảm bảo ngươi hài lòng, hai ngàn linh thạch một canh giờ, đặt hàng không hoàn lại tiền.”

Cơ hội kiếm tiền, không cần thì uổng phí.

Dù sao tên nhóc này cũng không phân biệt được tốt xấu, tránh những chiêu thức cần sử dụng linh lực, tùy tiện dạy vài chiêu cơ bản cũng không thành vấn đề.

“Đắt như vậy sao?” Hứa Hàm Tinh kêu lên, “Lần trước ta lén lút đi tìm tu sĩ chỉ cần một ngàn linh thạch thôi.”

Liên Mộ: “...”

Nàng cũng không biết hai ngàn linh thạch là khái niệm gì, chỉ là thấy tên nhóc này ra tay là linh khí hai trăm vạn, trực giác nói hắn là người ngốc nhiều tiền.

Lừa người phải có khí thế, mới có thể khiến người khác tin tưởng không nghi ngờ. Dù sao cũng là tự hắn đưa tới cửa.

“Chính là giá này, tùy ngươi có học hay không.”

Hứa Hàm Tinh do dự một chút, nghĩ dù sao ở nhà cũng không thể mời người khác, khó khăn lắm mới trốn ra được một lần, đã tới chân tiên môn rồi, dù gì cũng phải học được chút bản lĩnh mới về, vì vậy nghiến răng đồng ý.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️