“Nếu ngươi muốn dùng thì được thôi, một vạn linh thạch một lần.” Liên Mộ trực tiếp vào vấn đề chính.
Hứa Hàm Tinh lấy ra một túi Càn Khôn: “Ta đã đoán được ngươi sẽ nói như vậy, đã sớm chuẩn bị xong rồi, bên trong có hai vạn linh thạch.”
Liên Mộ nhận lấy túi Càn Khôn, khen hắn rất biết điều: “Không hổ là bạn tốt của ta, hiểu ta quá.”
Hứa Hàm Tinh lại gần, cười nói: “Đúng không, ta cũng thấy vậy.”
Hai người cùng nhau vào phòng, Hứa Hàm Tinh nói: “Nhưng lần này tới, ta không phải mượn, mà là muốn lấy một ít bột về.”
Hắn lấy ra một con dao nhỏ bằng Ma Tinh và một cái lọ sứ trắng từ trong túi gấm mang theo bên người.
“Một vạn linh thạch còn lại, là tiền ta cạo bột.”
Liên Mộ lấy Oánh Thạch hình tháp ra, ném lên bàn, ngồi bên cạnh nhìn hắn cạo bột.
Viên Oánh Thạch này rất cứng, nguyên nhân Liên Mộ mang theo nó năm năm không vứt không chỉ vì là do người khác tặng, mà nàng còn thường xuyên dùng nó để làm những việc nặng nhọc khác, ví dụ như đóng đinh, đập quả óc chó, thậm chí có thể dùng để mài dao.
Năm năm qua, Oánh Thạch vẫn như cũ, không hề thay đổi chút nào.
Nhưng con dao nhỏ bằng Ma Tinh trên tay Hứa Hàm Tinh lại càng lợi hại hơn, chỉ cần nhẹ nhàng lau một cái, đã cạo được một lớp trên bề mặt Oánh Thạch.
Sau khi Hứa Hàm Tinh thu thập xong bột, lưỡi dao Ma Tinh xoay chuyển, cắt một miếng nhỏ trên đỉnh tháp, dùng khăn tay bọc lại.
Nhìn khăn tay màu hồng phấn của hắn, Liên Mộ không khỏi nghĩ tới Thể Tu Mười Tám Tuổi đeo mặt nạ màu hồng hôm nay.
“...”
Tu sĩ bây giờ, đều thích dùng màu hồng sao?
Thật là quá phô trương.
Hứa Hàm Tinh xử lý xong Oánh Thạch, ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Ta ngồi đâu?”
Trong phòng ngay cả một cái ghế cũng không có.
“Ngươi còn muốn ngồi?” Liên Mộ hỏi ngược lại: “Lấy xong thì đi đi, ngồi trong phòng ta làm gì.”
Hứa Hàm Tinh: “Bên ngoài tuyết rơi quá lớn... Liên Mộ, ngươi không hề quan tâm đến bạn bè chút nào.”
“Trông ta giống người có tiền để quan tâm sao?”
Hứa Hàm Tinh lại lấy ra một túi Càn Khôn: “Ta bỏ tiền ra, ta quan tâm bản thân mình.”
Liên Mộ vỗ vỗ giường bên cạnh: “Cho phép ngươi ngồi trên giường của ta một chút.”
“Mà này, Quy Tiên Tông có sáu ngọn núi, tại sao chỉ có Hàn Lai Phong là lạnh nhất?” Liên Mộ hỏi một vấn đề mà nàng vẫn luôn muốn hỏi.
Hứa Hàm Tinh ngồi cạnh nàng, bị gió lùa vào từ cửa sổ thổi tới, tay chân run rẩy, run giọng nói: “Hàn Lai Phong nằm ở phía bắc, đối mặt trực tiếp với hàn khí phương bắc, đương nhiên là lạnh nhất. Dẫn Hương Phong là nơi ấm áp nhất, nghe nói trước kia Dẫn Hương Phong cũng rất lạnh, có một vị đại sư đan tu đã chết ở đó, linh khí tản ra bao quanh Dẫn Hương Phong, vì vậy quanh năm đều như mùa xuân.”
“Thiên Linh Phong chúng ta là nơi nóng nhất, bởi vì tập trung rất nhiều khí sư, mỗi ngày đều tiêu hao lượng lớn linh thạch, linh khí tản ra đã ngăn cản hàn khí. Còn Tuế Thu Phong, đúng như tên gọi, quanh năm đều giống như mùa thu.”
Liên Mộ: “Thiên Linh Phong là nóng nhất, vậy mà nhập môn các ngươi còn được phát áo lông chồn!”
Nơi cần nhất chẳng phải là Hàn Lai Phong bọn họ sao!
“Ai bảo chúng ta là khí sư yếu ớt, không chịu được lạnh chứ.” Hứa Hàm Tinh cười chỉ vào mình, “Kiếm tu chịu đòn, sống cũng tùy tiện, đương nhiên sẽ bị sắp xếp đến Hàn Lai Phong rồi.”
Liên Mộ: “Làm khí sư, có phải rất tốn tiền không?”
“Cũng có chút.” Hứa Hàm Tinh nói, “Chủ yếu là do vật liệu ma thú rất tốn kém, khí sư có thiên phú thấp một chút còn phải dựa vào linh thạch để rót linh khí vào Linh khí.”
Chút tiền này, đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Nghe hắn nói như vậy, Liên Mộ liền yên tâm, dù sao nàng cũng chỉ muốn rèn kiếm cho mình, không chơi thứ khác, hẳn là cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Nhân cơ hội này, Liên Mộ lại hỏi thăm hắn rất nhiều chuyện liên quan đến luyện khí, Hứa Hàm Tinh cũng kiên nhẫn trả lời, thỉnh thoảng nói nhảm một hai câu, tuyết rơi bên ngoài một canh giờ mới ngừng, Liên Mộ cũng đã hỏi xong những gì mình muốn hỏi, hài lòng phẩy tay: “Hứa đại sư, ngươi nên về rồi đấy.”
Hứa Hàm Tinh cười nói: “Nói chuyện với ngươi rất vui, chờ ta bận xong việc, sẽ mời ngươi đi ăn cơm.”
Hắn khoác áo lông chồn lên, mang theo đồ của mình đi tới cửa, chào tạm biệt Liên Mộ, ánh mắt liếc qua, bước chân đột nhiên dừng lại.