“Những linh khí này tốn của ta hai trăm vạn linh thạch, tuy không nhiều, nhưng chất lượng đều được đảm bảo!”
Liên Mộ suýt chút nữa bị nước miếng sặc chết: “…”
Hai trăm vạn linh thạch, tuy rằng không hiểu khái niệm của nó, nhưng nàng ngay cả cái bánh màn thầu hai đồng cũng phải bẻ ra ăn, tuyệt đối không phải là mức giá mà nàng có thể gánh vác được.
Mua đồ làm sẵn đã đắt cắt cổ, đồ đặt làm chắc chắn càng cao hơn.
Liên Mộ lặng lẽ dập tắt ý nghĩ này.
“Vậy tiền bối cũng là tới bắt ma thú sao?”
Hắn hỏi lần thứ hai, Liên Mộ thuận miệng nói qua loa hai câu: “Ta chỉ là người trông hồ, rảnh rỗi không có việc gì làm thì câu cá.”
Hứa Hàm Tinh ngẩn người, hóa ra là người canh giữ phong ấn? Vậy chẳng phải hắn sẽ bị đuổi xuống núi sao?
Hắn khó khăn lắm mới trốn ra khỏi nhà!
Hứa Hàm Tinh vô tình nói ra nỗi lo lắng của mình, Liên Mộ nghĩ với thực lực của hắn, chắc cũng không thể lay chuyển được phong ấn, vì vậy không ngăn cản, chỉ bảo hắn đừng quấy rầy nàng câu cá.
Hứa Hàm Tinh cảm kích khôn nguôi, tự mình đi sang một bên loay hoay.
Hắn ở bên đầm vừa bày trận vừa thiết giới, trong nháy mắt đã tiêu hao rất nhiều linh khí, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng.
Liên Mộ câu được số lượng cá mình hài lòng rồi, ngồi bên cạnh xem kịch vui.
Kiếp trước đã từng gặp không ít đại năng và pháp bảo quý giá, Liên Mộ có thể nhìn ra Hứa Hàm Tinh có chút bản lĩnh, nhưng không nhiều.
“Vì sao ngươi lại muốn bắt ma thú?” Nàng hỏi.
Hứa Hàm Tinh mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, trả lời: “Ta muốn tham gia khảo thí nhập môn của Quy Tiên Tông năm nay, nhưng cha ta không cho phép, ông ấy chỉ muốn ta ở nhà quản lý gia sản, ta nhất định phải bắt được ma thú lớn, như vậy ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Liên Mộ: “Linh căn của ngươi thế nào?”
“Ta là thiên linh căn hệ Lôi!” Hứa Hàm Tinh khá tự hào, “Là do đại sư xem cho, không thể lãng phí được.”
Quả thật không tệ.
Nhưng mà linh khí của thế giới này rất dồi dào, tu luyện ở đâu cũng như nhau, tư chất thiên linh căn hoàn toàn có thể tự học thành tài.
Nếu nàng có tiền, đã sớm lăn xuống núi tìm cách đúc lại linh căn rồi.
Liên Mộ thở dài, nói đi nói lại, nghèo mới là căn nguyên của mọi vấn đề.
Hứa Hàm Tinh cẩn thận liếc nhìn nàng, trong lòng có chút nghi ngờ.
Từ nãy đến giờ, vị đại sư này trên người vẫn luôn không có bất kỳ sự phòng bị nào, nghe nói sau khi ma thú bị phong ấn, sức mạnh còn sót lại sẽ ảnh hưởng tới xung quanh, ở lâu dễ bị tổn hại khí vận, hắn mang theo mười cái Thiền Y hộ thể còn sợ không đủ…
Chắc chắn là đại sư đã sớm dự liệu được, căn bản không quan tâm chút tổn thương này!
Hắn kiên định nghĩ, quả nhiên là người của tiên môn, thật lợi hại!
Liên Mộ hoàn toàn không biết Hứa Hàm Tinh đang suy diễn lung tung, sau khi moi được tin tức, nàng xách giỏ tre lên rồi phủi mông rời đi.
…
Nhà gỗ nhỏ cách nơi này một đoạn, Liên Mộ còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng động sột soạt, nàng lập tức cảnh giác, treo giỏ tre lên cây, cầm lấy cây chổi để ngang cửa.
Ngay sau đó, cửa nhà gỗ nhỏ bị đạp tung, bên trong nghênh ngang bước ra mấy người, căn nhà vốn đã cũ nát, bị làm như vậy, gần như sắp sụp đổ, chỉ cần một trận gió mạnh thổi qua là đổ sập.
Người cầm đầu mặc bộ đồng phục sư môn màu vàng úa, lạnh lùng nhìn Liên Mộ, khóe môi hơi nhếch lên: “Đây không phải là tiểu sư muội sao? Gần đây sao lại siêng năng như vậy, tranh nhau đi quét dọn, mấy tháng trước còn sống chết không chịu làm việc cơ mà!”
Người này chính là một trong những đệ tử ngoại môn quét dọn ba nghìn bậc thang cùng nàng, vì nói năng hỗn láo với sư tỷ mà bị đuổi xuống đây, hai người bên cạnh là đồng bọn của hắn ta, vẫn luôn đối đầu với Liên Mộ.
“Tiểu sư muội cướp được cơm ăn, hại sư huynh phải chịu đói, thật là không ngoan ngoãn gì cả.”
“Xem ra tiểu sư muội gần đây thiếu dạy dỗ rồi, ngày thường sư huynh không có thời gian dạy bảo ngươi, nhưng cũng không thể để tiểu sư muội quên mất tính tình của sư huynh!”
Liên Mộ mặt không đổi sắc: “Chó cùng rứt giậu, ta biết.”
Nghe vậy, sắc mặt ba người hơi thay đổi, người cầm đầu nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu sư muội nói chuyện cẩn thận một chút, chọc sư huynh không vui thì ngươi không có kết cục tốt đẹp đâu.”