“Thật ra ngươi không hề giống hắn ta, ngươi giống ta.” Lâm phu nhân sờ mặt tiểu Ứng Du, lông mày và đôi mắt của hai mẫu tử giống nhau tám phần: “Cả đời ta sống rất hồ đồ, ta không muốn ngươi phải chịu khổ cùng ta nữa. Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm vị tiên nhân đó, ngươi đi theo hắn ta, hắn ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu Ứng Du hình như đã quen với việc nàng ta lúc thì điên lúc thì bình thường, hắn không nói gì, hắn chỉ quay đầu lại nhìn mặt hồ, người tuyết đã tan chảy một nửa.
Hắn lau quần áo, nhẹ nhàng nắm tay Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân cười, mắt nàng ta đỏ hoe: “Ngươi đúng là giống ta, người khác dụ dỗ một chút là đi theo ngay.”
“Ta vẫn chưa đặt tên cho ngươi, ngươi sinh ra đã yếu ớt, nhưng ngươi vẫn có thể sống sót cho đến bây giờ, ta hy vọng sau này ngươi cũng có thể sống tốt, ta đặt tên cho ngươi là Trường Sinh, được không? Ngươi không cần phải theo họ tên súc sinh đó, cũng không cần theo họ Lâm của ta, ngươi hãy đi tìm tiên nhân đó xin một cái họ, ngươi hãy bắt đầu lại từ đầu, đừng có quay về nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây