Lý do nàng rời đi, nói là tiên môn không cho phép đệ tử làm việc bên ngoài, nhưng thực tế, nguyên nhân chủ yếu là do tiền quá ít, kiếm không đủ lại còn lãng phí thời gian, nàng không muốn tiếp tục nữa.
“Thôi được.” Người nam nhân đồng ý: “Ngươi cố gắng tu luyện, cố gắng tham gia đại hội tiên môn kỳ tới, đến lúc đó Cửu Sinh Khách sạn chúng ta cũng có thể thơm lây.”
Liên Mộ không biết đại hội tiên môn là gì, nhưng cũng có thể đoán được, là khảo thí mang tính cạnh tranh, vì vậy nàng khoác lác một câu: “Được, chờ ta tham gia đại hội tiên môn, nhất định sẽ giành giải nhất.”
Người nam nhân cười nói: “Ta thấy tông môn các ngươi giành giải nhất thì còn có khả năng, nhưng ngươi muốn giành được danh hiệu kiếm tu đệ nhất bốn đại tông môn, thì không dễ dàng đâu. Nghe nói có một kiếm tu của một tông môn nào đó rất lợi hại, tu vi chênh lệch trong vòng năm giai, dù cao hay thấp, đều không ai địch lại.”
Đã khoác lác rồi, đương nhiên không thể rút lại, Liên Mộ nói: “Không thể nói chắc chắn như vậy được, lỡ như ta giành được thì sao, con người phải có chút theo đuổi chứ.”
Hai người nhìn nhau cười, còn về việc có thể thành hiện thực hay không, đó đều là chuyện sau này.
Hề Thành.
Từ chức công việc cũ xong, Liên Mộ định đi tìm công việc mới.
Bây giờ nàng cũng là đệ tử tiên môn, đương nhiên phải tìm một công việc kiếm ra tiền, còn về việc cụ thể làm gì, nàng không quan tâm lắm, chỉ cần đưa đủ tiền là được.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, cũng có thể sai khiến nàng, người từng là phú nhất đại*, lại một lần nữa cúi đầu vì cuộc sống.
(*) Phú nhất đại: mang ý nghĩa là thế hệ giàu đầu tiên.
Nhớ lại những ngày tháng tiêu tiền như rác kiếp trước, Liên Mộ chỉ cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Hề Thành giáp giới với tiên môn, đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều thứ liên quan đến tiên gia, không ít người có tu vi nhưng không có môn phái và một số tu sĩ của tiểu tông môn, đều sẽ hoạt động ở đây. Thậm chí trên đường còn có thể nhìn thấy người bán Linh khí và đan dược, đối tượng bán hàng cơ bản cũng là tu sĩ.
Liên Mộ đi tới một cửa hàng bán đan dược, nhưng đối phương vừa nghe nàng nói thân phận, lập tức đen mặt.
“Hừ, coi ta là kẻ ngốc sao? Đệ tử tiên môn sao lại tới đây làm việc chứ?”
Liên Mộ đưa ngọc bài của mình ra: “Ta nói thật, ta là kiếm tu.”
Đối phương rõ ràng không tin: “Càng giả tạo hơn, kiếm tu sao có thể nghèo đến mức này chứ? Ngoại trừ khí sư, kiếm tu là người có tiền nhất, mua một thanh kiếm bát phẩm cũng phải năm mươi vạn linh thạch trở lên.”
Liên Mộ chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, trong lòng đồng thời có chút kinh ngạc: “...”
Thì ra, chỉ có mình nàng là kiếm tu nghèo.
Không tìm được công việc thích hợp, Liên Mộ đi lang thang trên đường không mục đích, đột nhiên vai bị người khác va phải.
“Tránh ra.”
Liên Mộ bị đẩy sang một bên, một đám người áo đen hùng hổ đi qua, trên mặt đeo mặt nạ, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Là ai vậy?” Liên Mộ đứng bên đường, thuận tay cầm hạt dẻ trên quầy hàng bên cạnh lên, bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nhìn bọn họ đi qua.
“Bọn họ là người của đại hội săn ma thú.” Chủ quầy hàng hạt dẻ nói.
Liên Mộ tò mò hỏi: “Đại hội săn ma thú là gì?”
“Một loại thi đấu treo thưởng, đến nơi quy định, nhận lệnh bài treo thưởng ma thú, săn được ma thú là có thể nhận được số tiền do chủ nhân lệnh bài treo thưởng quy định, năm ngàn linh thạch trở lên mới có thể phát lệnh bài treo thưởng.”
“Tiền đều thuộc về người chiến thắng sao?” Liên Mộ nói.
Chủ quầy: “Ừ. Ma thú cấp bậc càng cao, tiền thưởng càng nhiều, nhưng người tranh giành cũng càng nhiều.”
Liên Mộ lập tức nổi lên hứng thú: “Tham gia như thế nào, có cách nào không?”
Giết ma thú là có thể kiếm tiền, vừa có thể nâng cao thực lực, lại vừa có linh thạch, chuyện tốt như vậy.
“Có chứ, rẽ phải phía trước, bọn họ đang chiêu mộ người mới.”
Liên Mộ nhấc chân chạy tới: “Cảm ơn ngươi, ta đi trước đây.”
“Chờ đã!” Chủ quầy gọi nàng lại, sau đó đưa tay ra: “Ngươi đã ăn năm hạt dẻ, mười linh thạch.”
Liên Mộ: “...”
Hạt dẻ này làm bằng vàng sao?
Ăn thì cũng ăn rồi, rơi vào đường cùng, Liên Mộ chỉ có thể nhịn đau móc ra mười linh thạch.
Chủ quầy hàng hạt dẻ hài lòng nhận lấy: “Cảm ơn đã ghé qua, lần sau nhớ tới đây ăn tiếp nhé.”