Liên Mộ phải ăn rất nhiều linh thực mỗi ngày, mới miễn cưỡng bù lại được.
Nàng phải tìm cách khác để kiếm thêm linh thạch, công việc trước kia đã không còn phù hợp với nàng nữa.
Đang suy nghĩ, có người vỗ vai nàng.
“Đang nghĩ gì vậy, thức ăn nguội hết rồi.” Hứa Hàm Tinh ngồi xuống đối diện nàng.
Liên Mộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt có quầng thâm mắt còn đậm hơn cả mực, nàng nheo mắt lại: “Đêm qua ngươi đi trộm bò sao?”
Hứa Hàm Tinh: “Haiz, không còn cách nào khác, Khí sư chúng ta chính là như vậy, không làm xong việc thì không ngủ được.”
“Nhưng mà có thể sửa được kiếm của Diệp sư huynh, không ngủ cũng đáng.” Hắn tự hào nói.
Liên Mộ nắm bắt được từ khóa: “Sửa kiếm gì?”
Hứa Hàm Tinh: “Ngươi còn chưa biết sao? Diệp sư huynh chính là đại sư huynh của Hàn Lai Phong các ngươi, lần trước đi Thập Phương U Thổ tiêu diệt ma thú, kiếm bị ma thú cắn gãy, đáng lẽ sư phụ ta phải giúp hắn sửa kiếm, nhưng gần đây sư phụ ta không có ở trong tông môn, vì vậy giao cho ta sửa.”
Thập Phương U Thổ nàng không biết, nhưng nhắc tới đại sư huynh, trong đầu nàng không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh người ngự kiếm chém ma thú năm năm trước.
Liên Mộ: “Ngươi biết sửa kiếm, vậy ngươi biết rèn kiếm không?”
Hứa Hàm Tinh đột nhiên im lặng, hắn lại gần, nhỏ giọng nói: “Chuyện này ta chỉ nói với một mình ngươi thôi, đừng nói cho người khác biết.”
Liên Mộ nghiêm túc gật đầu: “Ngươi có thể rèn loại kiếm gì?”
“Dưới nhất phẩm, ta đều biết.” Hứa Hàm Tinh nói, “Kiếm cũng là một loại Linh khí, Linh khí trên nhất phẩm đều là do đại sư rèn, nhưng gần đây ta đã dần dần tìm được cách.”
Liên Mộ hỏi: “Rất lợi hại sao?”
Hứa Hàm Tinh: “...”
Tại sao hắn lại cảm thấy, Liên Mộ là một kiếm tu, lại không hiểu gì về kiếm.
“Ta, Hứa Hàm Tinh.” Hắn chỉ vào mình, “Thiên tài trong số các khí sư, đương nhiên là lợi hại.”
Liên Mộ suy nghĩ một chút: “Sau này ta cũng muốn dùng kiếm nhất phẩm.”
Nghe thôi đã thấy rất ngầu rồi.
Hứa Hàm Tinh: “Ngươi là thiên linh căn sao? Kiếm trên tam phẩm chỉ có thiên linh căn và đơn linh căn mới dùng được.”
“Ta là tam linh căn.” Liên Mộ nói, “Kim mộc hỏa, hẳn là cũng được.”
Mắt Hứa Hàm Tinh sáng lên: “Linh căn này, lợi hại đấy.”
Kiếm tu tam linh căn bình thường, phần lớn đều là hỏa thổ kim và hỏa phong lôi, kiếm tu tam linh căn kim mộc hỏa, chắc bốn đại tông môn cũng không tìm ra người thứ hai.
Người có kim linh căn thường sẽ chọn làm khí sư, người có mộc linh căn phần lớn là đan tu, hỏa linh căn tuy là thứ mà kiếm tu yêu thích nhất, nhưng ba cái này kết hợp lại với nhau… có thể làm gì?
Hứa Hàm Tinh nhất thời không nghĩ ra, nhưng hắn tin rằng Liên Mộ tự có dụng ý của mình.
Lúc này, một kiếm tu Hàn Lai Phong đang ngồi ăn cơm ở một chiếc bàn khác quay lưng về phía bọn họ, suýt chút nữa bị sặc chết: “...”
Vừa nãy hắn nghe thấy gì vậy?
Kim mộc hỏa linh căn làm kiếm tu? Linh căn kết hợp như vậy, làm thể tu cũng thấy dư thừa.
Thật sự không nghĩ ra linh căn như vậy có tác dụng gì.
Liên Mộ không biết mình đã dẫm phải hố trong mắt người khác, vẫn đang bàn chuyện kiếm với Hứa Hàm Tinh, hai người nói đông nói tây, không biết sao lại nói đến những đệ tử thiên linh căn khác.
“Ngươi không biết, gần đây ta khổ sở thế nào đâu, không chỉ ngày nào cũng sửa Linh khí tới mức mất ngủ, còn bị ép phải ở chung giao lưu tình cảm với hai tên mặt lạnh kia, mệt tới mức ta kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.”
Hứa Hàm Tinh càng nói càng hăng, cũng không ăn cơm nữa.
Liên Mộ vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa nghe hắn than thở, nhưng trong đầu lại đang nghĩ chuyện khác.
“Hứa Hàm Tinh.” Có người gọi Hứa Hàm Tinh ở cửa thiện đường, “Tôn trưởng tìm chúng ta có việc.”
Hứa Hàm Tinh lập tức ngừng than thở, bình tĩnh đứng dậy, chào tạm biệt Liên Mộ, đi về phía phát ra âm thanh.
Liên Mộ thản nhiên đáp lại một câu, một lúc sau mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Hứa Hàm Tinh và một người khác đang đi xa.
Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp kia, có chút ngẩn người: “...”
Nàng luôn cảm thấy, hình như đã gặp hắn ở đâu đó rồi.