Liên Mộ liếc mắt nhìn con diều giấy kỳ lạ kia một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc tiếp tục câu cá.
“Hỏi ngươi đó, ngươi cũng tới để bắt con ma thú kia sao?” Thiếu niên nhỏ tuổi điều khiển diều giấy hạ xuống, tò mò xoay quanh nàng.
“Đây là cái gì, linh khí dùng để bắt ma thú sao?” Hắn lại gần hỏi, lại nhìn thấy chiếc giỏ tre đặt trên mặt đất, không có một chút linh khí nào.
“Linh khí của ngươi thật kỳ lạ, ta lại không cảm nhận được chút linh lực nào, ngươi cố tình giấu đi à?”
Thiếu niên nhỏ tuổi càng ngày càng tới gần, suýt chút nữa đã trực tiếp đưa tay ra sờ cần câu của nàng, động tác của hắn quá lớn, dọa chạy con cá sắp cắn câu.
Liên Mộ nhìn mồi câu còn sót lại không nhiều, một con cá cũng chưa câu được, trong lòng lập tức đau như cắt, vỗ một cái vào bàn tay không an phận của thiếu niên nhỏ tuổi.
“Đừng có động lung tung!”
Thiếu niên nhỏ tuổi sững sờ tại chỗ, hộ vệ đi theo phía sau hắn lập tức muốn rút kiếm.
“Đừng ra tay.” Thiếu niên nhỏ tuổi ngăn cản hộ vệ, quay đầu nhìn về phía Liên Mộ, “Xin lỗi, không phải cố ý quấy rầy. Ta tên là Hứa Hàm Tinh, là người ở dưới chân núi tới, nghe nói dưới thác nước trước cửa Quy Tiên Tông có phong ấn ma vật, nên tới đây bắt.”
Giọng điệu của hắn nghiêm túc, không hề phù hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa kia chút nào, nghiêm túc tới mức có chút buồn cười.
Liên Mộ không nhịn được đánh giá hắn từ trên xuống dưới, quả thật là mầm mống tốt để tu tiên, nhưng bây giờ linh căn của nàng bị tắc nghẽn, không nhìn ra được cảnh giới của đối phương.
Tuổi còn nhỏ như vậy đã ra ngoài bắt ma vật, không phải là thiếu niên thiên tài của thế gia tiên môn, thì chính là tên ngốc không biết trời cao đất dày… Rõ ràng đối phương thuộc vế sau.
“Người mới bước vào con đường tu tiên căn cơ không vững, là lúc dễ mắc phải tật xấu nhất, cần phải tĩnh tâm củng cố, không nên giao thủ với ma vật.” Nàng tốt bụng nhắc nhở.
Tuy rằng thế giới trước kia của Liên Mộ rất ít khi xuất hiện ma vật, nhưng trong nhà vẫn luôn dạy nàng như vậy, ma vật quanh thân toàn khí tức ô uế, căn cơ không vững sẽ bị xâm nhập.
Nghe vậy, mắt Hứa Hàm Tinh sáng lên, giọng điệu nói chuyện trầm ổn quen thuộc này, giống hệt cao nhân mà hắn mời tới, muộn như vậy còn ở gần Quy Tiên Tông, vị này chắc chắn cũng là người của tiên môn!
Nhất định phải thể hiện cho tốt!
Hắn lập tức làm quen: “Tiền bối yên tâm, ta mang theo rất nhiều linh khí, cũng không định tự mình ra tay.”
Hứa Hàm Tinh lấy túi Càn Khôn ra ngay tại chỗ, lấy linh khí của mình ra từng cái một, nói nhỏ: “Tiền bối xem, những thứ này đủ chưa?”
Liên Mộ: “?” Hình như hắn hiểu lầm rồi, nhưng mà…
“Khụ.” Liên Mộ giả vờ trầm mặc nhìn lướt qua linh khí lấp lánh ánh vàng trên mặt đất, “Ngươi thật sự biết cách sử dụng chúng sao?”
“Ý của tiền bối là…” Đang khảo nghiệm hắn sao?
Hứa Hàm Tinh lập tức nghiêm túc, giải thích: “Đương nhiên rồi đại sư! Ví dụ như tấm Thiên Chức Võng này, nó là do một đời khí sư chế tạo, có thể dùng để…”
Hộ vệ phía sau: “…”
Người khác chỉ tùy tiện hỏi, thiếu gia lại suýt chút nữa khai ra cả việc nhà mình có bao nhiêu cái quần lót, người này chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng biết không liên quan gì tới đại sư.
Hộ vệ bất đắc dĩ xoa trán, thiếu gia nhà bọn họ chính là quá yêu thích tiên môn, lại không nghe lời khuyên của lão gia, mới cả ngày bỏ ra số tiền lớn mua linh khí chạy khắp nơi, thôi được rồi, có lẽ bị lừa mấy lần sẽ khôn ra.
Hứa Hàm Tinh lải nhải liệt kê một đống cách sử dụng linh khí, Liên Mộ nghe say sưa, một bên còn không quên thu cần câu kéo cá lên.
Từ trong lời miêu tả của hắn, Liên Mộ đã có được một số thông tin. Thì ra thế giới này không chỉ có thể dùng linh lực để điều khiển đồ vật, mà còn có thể rót linh lực vào trong khí vật để bảo tồn, chế tạo thành “linh khí”. Phạm vi sử dụng của linh khí rất rộng, chỉ cần phương pháp thích hợp, ngay cả phàm nhân cũng có thể sử dụng. Người chế tạo linh khí được gọi là khí sư, cho dù là linh khí hay là vũ khí mà các tu sĩ khác sử dụng, đều là do khí sư chế tạo.
Kiếp trước Liên Mộ là kiếm tu, tính mạng của kiếm tu chính là kiếm, nếu nàng muốn đi lại con đường cũ, nhất định phải có khí sư rèn kiếm cho nàng.