Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền!

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Cơ Minh Nguyệt thực ra không tin nàng ta chỉ nói miệng, Liên Mộ sẽ nhớ được gì, dù sao Liên Mộ cũng là kiếm tu, không hiểu được một số lời của đan tu, hơn nữa nàng ta nghe nói kiếm tu vẫn luôn sống rất tùy tiện, không phải chuyện liên quan đến kiếm, quay đầu là quên ngay.

Liên Mộ mở ra ngay tại chỗ, đọc say sưa ngon lành.

Cơ Minh Nguyệt: “...”

Thật sự xem hiểu sao?

Xuất phát từ đạo đức cơ bản của đan tu, nàng ta ngồi tới gần, cố gắng giải thích nội dung bên trong cho Liên Mộ.

Hình ảnh hai người ngồi cùng nhau không chỉ bị Hứa Hàm Tinh cách đó không xa nhìn thấy, mà còn lọt vào mắt một người khác.

“Là đệ tử chơi xích đu lần trước sao?” Tân Uyển Bạch ngồi bên cạnh Mộ Dung Ấp, không nhịn được cười, “Nàng cũng nhàn nhã thật, những đệ tử khác lúc này đều đang luyện kiếm.”

Mộ Dung Ấp nhìn Liên Mộ và Cơ Minh Nguyệt nói nói cười cười, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Vừa nãy, hắn còn thấy Liên Mộ và Hứa Hàm Tinh ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Nhưng mà Hứa Hàm Tinh và Cơ Minh Nguyệt đều là thiên linh căn hiếm có của Quy Tiên Tông bọn họ, tại sao lại có thể chơi chung với đệ tử không an phận như Liên Mộ chứ?

Đứa trẻ Hứa Hàm Tinh này cũng vậy, ngày thường có vẻ ngoài trầm ổn ôn hòa, rất có phong thái của đại sư chưa thành danh, tại sao vừa ngồi cùng với Liên Mộ, thần sắc trên mặt lại hoàn toàn thay đổi.

Chẳng lẽ ba người này đã quen biết nhau trước khi lên núi?

“Ngươi đã hỏi linh căn của Liên Mộ chưa?” Mộ Dung Ấp nói với Tân Uyển Bạch.

Tân Uyển Bạch ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại cái tên mà hắn nói là ai: “Không chú ý tới.”

Linh căn không thể nhìn ra được, phải dùng Linh khí đặc biệt để đo, nhóm đệ tử này vừa mới vượt qua khảo thí nhập môn, còn khảo thí thứ hai đang chờ ở phía sau, vì vậy không đo linh căn cho các đệ tử.

Nhưng mà những đệ tử có điều kiện gia đình tốt, đã cho người tới đo từ trước khi lên núi rồi, chắc hẳn trong lòng đều có đáp án.

Mộ Dung Ấp nhớ tới bộ dạng không sợ trời không sợ đất lúc Liên Mộ lên lớp, cùng với dáng vẻ tự tin khi đi đường, gia cảnh trước khi lên núi hẳn là không tệ.

Mộ Dung Ấp phe phẩy cây quạt xếp, trong lòng có thêm một tia mong đợi: “Hy vọng nàng là một mầm mống tốt.”

Nếu không phải, lại còn hành sự cao điệu như vậy, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.

“Xin lỗi đã để ngươi đợi lâu.” Một người đi tới, ngồi xuống đối diện Mộ Dung Ấp.

Mộ Dung Ấp liếc mắt nhìn hắn: “Tông chủ lại tìm ngươi nói chuyện sao?”

Người đối diện cười như không cười, nghịch viên đan dược tròn trịa trong tay, nói: “Không phải, chỉ là vừa nãy ta về Dẫn Hương Phong một chuyến, phát hiện có người vào phòng luyện đan của ta. Trong nhóm tân đệ tử này, chỉ có một đan tu thiên linh căn sao?”

“Đúng vậy, ngươi đã gặp nàng ta rồi.” Mộ Dung Ấp nói.

Phong chủ Dẫn Hương Phong ánh mắt sâu xa: “Vậy thì thú vị đấy.”

Hắn bỏ viên đan dược trong tay vào túi Càn Khôn: “Nhóm đệ tử đan tu này không tệ.”

Ngoại trừ đan tu thiên linh căn kia, trong đó còn có nhân tài có thể đào tạo.

Phải chú ý thật kỹ.



Liên Mộ từ thiện đường trở về, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, lát nữa sẽ lặng lẽ đi tới Dẫn Hương Phong.

Trên đường đi, nàng gặp Quan Thời Trạch.

Quan Thời Trạch: “Ngươi không luyện kiếm sao?”

Liên Mộ dừng bước: “Luyện kiếm gì?”

Quan Thời Trạch lấy một quyển kiếm phổ ra: “Tôn trưởng phát hôm kia, bảo chúng ta tự mình về nhà luyện tập, ngày kia có một trận khảo thí nhỏ.”

“Chuyện khi nào…” Liên Mộ ngơ ngác nói.

Mãi đến khi lật sổ ghi chép ra, lúc này mới phát hiện hôm kia có tiết học, nhưng nàng đã mải mê đọc sách ở Tàng Thư Các, quên mất thời gian, không đi.

Quan Thời Trạch thấy sắc mặt nàng thay đổi liên tục, giải thích: “Hôm đó ngươi không tới, nhưng tôn trưởng Mộ Dung không hỏi nhiều, hắn chỉ nói...”

Liên Mộ còn ôm một tia hy vọng: “Nói gì?”

“Khảo thí ngày kia, bảo chúng ta vây công ngươi.” Quan Thời Trạch do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, “Vốn dĩ ta không nên tiết lộ chuyện này, nhưng ngươi và ta đều xuất thân từ nơi nhỏ bé, lại ở gần nhau, vì vậy muốn nhắc nhở ngươi, ngày mai phải cẩn thận.”

“Những người khác sẽ không nương tay, ta… cũng sẽ không.”

Liên Mộ: “Cảm ơn ngươi.” Nàng còn tưởng là hình phạt gì, thì ra là đánh nhau.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️