Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền!

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

Một ngày mười vạn linh thạch.

Các ngón tay của Liên Mộ run lên: “……”

Thì ra thứ cản trở nàng chưa bao giờ là kỹ năng, mà là tiền bạc.

Cơ Minh Nguyệt vỗ vai Liên Mộ: “Xem ở ngươi đã giúp ta chăm sóc bọ cạp nhỏ, nếu bạn của ngươi có cần, có thể dẫn nàng đến Dẫn Hương Phong tìm ta. Tuy ta chưa từng luyện loại đan dược này, nhưng có thể chỉ cho ngươi một vài cách hữu ích để điều trị sau khi uống thuốc.”

Liên Mộ quyết tâm, vì tu luyện, dù thế nào cũng phải thử.

“Dạo này nàng ấy bận, ta có thể đến tìm ngươi được không? Rồi ta chuyển lời lại cho nàng ấy.”

Cơ Minh Nguyệt đồng ý: “Được thôi, mai ta không có tiết học, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

Mai nàng cũng rảnh.

Liên Mộ nghĩ nghĩ, chọn địa điểm mình thích nhất: “Gặp nhau ở thiện đường Nhã Tuế Phong nhé.”

Cơ Minh Nguyệt: “…… Được.”

Dạo này làm sao vậy, ai hẹn cũng thích đến thiện đường?

Nàng ta thầm chửi rủa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không nói gì, chào tạm biệt rồi rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Liên Mộ đến thiện đường ăn sáng.

Đã gần mười ngày trôi qua, Liên Mộ cảm thấy thiện đường Quy Tiên Tông dở tệ, lúc đầu thấy cũng tạm được, nhưng ăn nhiều thì ngán.

Vì đồ ăn ở đây đều được làm từ linh thực, mà người tu tiên lại không cầu kỳ về khẩu vị, linh thực chỉ cần xào qua loa vài cái là vớt ra, có cái còn sống sượng, cứ như giữa mùa hè nóng bức mà lại vào thẳng Linh Thực Viên của Dẫn Hương Phong gặm linh thực sống vậy.

Liên Mộ gọi mấy cái bánh bao, ngồi ăn ở một góc. Chưa thấy Cơ Minh Nguyệt đâu, lại có một người khác đến.

“Chào buổi sáng.”

Hứa Hàm Tinh từ xa đi tới chào hỏi nàng, bưng một khay thức ăn xanh mướt, ngồi phịch xuống cạnh nàng.

Liên Mộ mặt không cảm xúc nuốt bánh bao: “Có việc gì?”

Hứa Hàm Tinh: “Không có gì, chỉ muốn cùng ngươi dùng thiện thôi.”

Liên Mộ: “Ngươi giả tạo quá.”

“Bị ngươi phát hiện rồi.” Hứa Hàm Tinh ghé sát lại, tò mò hỏi: “Dạo này ta nghe nói, Hàn Lai Phong có một tân đệ tử khiêu khích tôn trưởng trong giờ học, có phải là ngươi không?”

Liên Mộ nhíu mày: “Sao lại là ta?”

Nàng an tĩnh thành thật thế này, làm sao giống người dám khiêu khích tôn trưởng được?

Hứa Hàm Tinh khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn là ngươi, ngoài ngươi ra, không còn ai nổi bật và kỳ lạ như vậy nữa.”

Hứa Hàm Tinh luôn cảm thấy nàng khác với mọi người.

Hắn không nói rõ được vì sao, có lẽ vì… nàng đi đứng oai phong lẫm liệt, đi đâu cũng như đi đòi nợ? Dù sao cũng là không giống người thường.

Hắn tin nàng có thể làm ra chuyện như vậy, vì thế trong lòng càng thêm kính nể.

“Ngươi tên Liên Mộ, đúng không?” Hứa Hàm Tinh lẩm bẩm, “Mà nói ra, ngươi cũng chưa từng chủ động nói tên cho ta biết, ta phải nghe người khác nói mới hay.”

Liên Mộ ôm khay của mình dịch ra xa một chút, không muốn ngửi thấy mùi thức ăn cay nồng của hắn: “Ngươi hỏi tên ta làm gì?”

Hứa Hàm Tinh: “Ngươi là người duy nhất ta quen ở Quy Tiên Tông, hai năm trước ta ở Thiên Linh Phong, một mình rất cô đơn, các khí sư khác ai cũng bận rộn, chẳng có ai để nói chuyện.”

Liên Mộ biết hắn nói nhiều, một khi mở miệng là như nước vỡ bờ, không thể dừng lại được. 5 năm trước nàng đã được lĩnh giáo rồi.

Hứa Hàm Tinh bắt đầu thao thao bất tuyệt, nàng nghe tai này lọt tai kia, thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho có lệ, chứ thực ra trong đầu đang nghĩ xem lát nữa sẽ nói gì với Cơ Minh Nguyệt.

Trong tầm mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, Liên Mộ đứng dậy, bỏ lại một câu: “Ta có việc, đi trước nhé.”

Hứa Hàm Tinh đang hào hứng kể về việc mình đã thể hiện tài năng xuất chúng như thế nào giữa các khí sư, rồi được bái Phong chủ Thiên Linh Phong làm sư phụ, thì Liên Mộ đột nhiên đứng dậy, đi về phía xa.

Hứa Hàm Tinh nhìn theo bóng dáng nàng và người nàng đang tiến đến, vẻ mặt dần trở nên nghi hoặc: “……”

Liên Mộ vậy mà lại quen biết vị đan tu Thiên linh căn mới đến kia?

Trông có vẻ rất thân thiết.

Hứa Hàm Tinh thầm nghĩ: Quả nhiên, cao thủ luôn chơi với cao thủ.

****

Cơ Minh Nguyệt và Liên Mộ đi tới một chiếc bàn khác ngồi xuống, nhìn đĩa thức ăn của đối phương, im lặng không nói.

“...”

Hai người bọn họ gọi đều là bánh màn thầu, không có gì khác.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ: Thiện đường đúng là đồ bỏ đi!

Cơ Minh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đi vào vấn đề chính, nàng ta lấy một quyển sổ từ trong tay áo ra đưa cho Liên Mộ: “Đây là ta đã về nhà chỉnh lý lại tối qua, ngươi có thể đưa cho bạn của ngươi xem.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️