Nàng còn tưởng Cơ Minh Nguyệt không ở Quy Tiên Tông, lúc nàng đi dạo Dẫn Hương Phong, thấy trong số các tân đệ tử không có Cơ Minh Nguyệt.
“Xin lỗi, đã quấy rầy ngươi.” Cơ Minh Nguyệt chỉ vào con bọ cạp nhỏ trên bàn, “Ta tới đón nó về, bên ngoài Hàn Lai Phong hơi lạnh, thấy ngươi không có ở trong phòng, ta liền tự ý đi vào.”
Thấy là Cơ Minh Nguyệt, Liên Mộ liền yên tâm, nhưng mà nghĩ lại, cho dù có trộm cũng không sao, nàng nghèo tới mức trong nhà chỉ còn một cái giường và một cái tủ tre, không có gì để trộm cả.
Tên trộm tổng không thể bê giường của nàng đi chứ.
“Hình như nó rất thích Oánh Thạch của ngươi, xem ra đây là nguyên nhân nó trốn khỏi ta.” Cơ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn con bọ cạp đen đang nằm trên Oánh Thạch hình tháp.
Liên Mộ: “Mang về làm đồ chơi luôn nhé? Một ngàn linh thạch bán cho ngươi.”
Cơ Minh Nguyệt: “... Không cần đâu.”
Viên Oánh Thạch này nhìn không có giá trị gì cả, nàng ta không muốn làm kẻ ngốc.
“Thôi vậy.” Liên Mộ có chút tiếc nuối, người trước mặt này không dễ lừa: “Ngươi mau mang nó đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Nàng đã bốn ngày không ngủ rồi, sáng mai tuy rằng không có tiết học, nhưng nàng còn phải nghiên cứu đan dược đúc lại linh căn.
Nhớ tới đan dược, Liên Mộ không khỏi nhìn quần áo trên người Cơ Minh Nguyệt: “Ngươi là đan tu?”
“Đúng vậy.” Cơ Minh Nguyệt mỉm cười, “Ngạc nhiên lắm sao? Nhưng mà ta đoán được ngươi, nếu ngươi tới Quy Tiên Tông, chắc chắn sẽ là kiếm tu.”
Trước mặt có một đan tu đứng ở đây, Liên Mộ không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không? Liên quan đến đan tu.”
Cơ Minh Nguyệt: “Ta không rảnh.”
Liên Mộ lắc đầu: “Vậy chắc chắn là ngươi không biết rồi, ngày khác ta sẽ đi hỏi đan tu lợi hại hơn ngươi.”
Cơ Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Nói!”
Không thể để kiếm tu sỉ nhục tôn nghiêm của một đan tu là nàng ta!
Liên Mộ biết rõ làm sao để khơi dậy lòng hiếu thắng của một người, thấy nàng ta mắc câu, liền đi thẳng vào vấn đề: “Ta có một người bạn, nàng ấy là phế linh căn, nhưng nàng ấy muốn vào Quy Tiên Tông, muốn biến thành tam linh căn, có cách nào thay đổi linh căn không?”
Cơ Minh Nguyệt: “?”
Nàng ta còn tưởng là vấn đề gì cao siêu, thì ra lại đơn giản như vậy: “Đương nhiên có thể, phế linh căn có thể thông qua việc ăn đan dược để biến thành tam linh căn, nhưng mà phải tốn chút linh thạch.”
Nói chung, đan dược thay đổi linh căn không có đan tu nào đặc biệt đi học, chỉ dừng lại ở bề nổi, biết có chuyện như vậy là được rồi.
Bởi vì đan dược muốn biến thành linh căn cao cấp quá khó luyện, ngàn năm qua cũng chỉ có một vị đại sư Phong gia luyện ra được một viên, phương pháp đã thất truyền từ lâu, mà tu sĩ có thể vào đại tông môn, bản thân linh căn đã không tệ, không ai cần đan dược biến thành tam linh căn tứ linh căn.
Tam linh căn thì còn được, tiêu chuẩn thấp nhất để chính thức vào đại tông môn chính là tam linh căn, nhưng tứ linh căn, cơ bản không khác gì người thường có thể chất hơi mạnh một chút.
“Bạn của ngươi đã đi tìm đan tu xem chưa?” Cơ Minh Nguyệt nói: “Nếu thể chất thật sự không thích hợp để tu luyện, thì ăn đan dược cũng vô dụng.”
Có quá nhiều người thường muốn nhảy vọt thành đệ tử tiên môn, nhưng không phải ai cũng làm được.
Liên Mộ suy nghĩ một chút: “Hẳn là có thể.”
Những năm gần đây, nàng cũng đang cố gắng cải thiện thể chất, đã có thể cảm nhận được trong cơ thể có linh khí đang vận chuyển, nhưng không có linh căn để tụ lại, nên không sử dụng được.
Cơ Minh Nguyệt giải thích: “Luyện chế đan dược biến phế linh căn thành tam linh căn rất dễ dàng, linh thực cần thiết có thể tìm thấy ở Dẫn Hương Phong, nhưng mà phải để bạn của ngươi chuẩn bị tâm lý, phần lớn người thường đều không vượt qua được cửa ải này.”
Ánh mắt Liên Mộ kiên định: “Nàng ấy đã chuẩn bị nhiều năm rồi, có thể chịu đựng bất kỳ đau đớn nào.”
Cơ Minh Nguyệt nhìn sâu vào mắt nàng, lắc đầu: “Cửa ải này không phải là đau đớn, mà là tài lực. Tu sĩ đúc lại linh căn, đan điền bị tổn thương là điều tất yếu, cả đời đều cần rất nhiều linh khí để bù đắp, không thể thiếu việc đầu tư rất nhiều linh thạch.”
“Nghe nói năm đó vị đại sư Phong gia đúc lại thành thiên linh căn kia, mỗi trăm năm phải đào rỗng hết một mạch khoáng linh thạch, mới có thể duy trì cơ thể, tính ra, một ngày ít nhất cũng phải tốn mười vạn linh thạch.”