Thật sự giống như đang chơi đu dây.
Tân Uyển Bạch: “...?”
“Xuống đây!” Tân Uyển Bạch có chút tức giận, “Đây không phải là nơi để ngươi chơi đùa.”
Giọng nói của Liên Mộ vang lên trong gió: “Tôn trưởng, đừng làm phiền ta!”
Tân Uyển Bạch cảm thấy mình đã nhìn lầm người, đang định bay ra ngoài chém đứt dây thừng, Liên Mộ đã đạt tới điểm cao nhất, nàng ta còn chưa ra tay, đối phương đã tự mình cởi dây thừng, bay ra ngoài.
Tân Uyển Bạch có chút ngơ ngác: “...”
Liên Mộ lộn một vòng trên không trung, sau đó chính xác đáp xuống vách núi đối diện.
Các đệ tử vẫn đang leo trên con đường đá, chỉ cảm thấy có một bóng đen bay qua trên đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, Liên Mộ đã nằm sấp trên vách núi của Tuế Thu Phong.
Các đệ tử khác: “???”
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tân Uyển Bạch cũng sững sờ một lúc, nàng ta dạy đệ tử nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai vượt qua vách núi bằng phương pháp này.
Nàng ta còn tưởng đối phương đã bỏ cuộc, không ngờ còn có trò hay hơn ở phía sau.
Nhưng như vậy không thể đạt được mục đích của tiết học này, Tân Uyển Bạch thấy Liên Mộ từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại.
“Ngươi làm sao vậy? Quay lại làm lại!” Tân Uyển Bạch hét lớn về phía Liên Mộ đối diện.
Liên Mộ phủi bụi trên mông, đứng dậy, gió quá lớn, nàng không nghe thấy Tân Uyển Bạch nói gì, chỉ thấy đối phương mấp máy môi.
Còn cần phải nghĩ sao, chắc chắn là đang khen nàng thông minh.
Liên Mộ mỉm cười, vẫy tay với tôn trưởng: “Đa tạ tôn trưởng!”
Nhưng mà nàng còn phải tới Tàng Thư Các đọc sách, không có nhiều thời gian để trì hoãn.
Vì vậy, xoay người rời đi.
Chỉ để lại đám đệ tử đứng ngây như phỗng trên con đường đá và Tân Uyển Bạch ở vách núi đối diện: “...”
Quan Thời Trạch ngẩng đầu nhìn sắc mặt của tôn trưởng Tân, im lặng một lúc: “...”
Là hắn đã xem thường Liên Mộ, vừa đến đã đắc tội hai vị tôn trưởng, thực lực không hề xem thường.
…
“Các ngươi nghe nói chưa? Hôm nay có một đệ tử ở Hàn Lai Phong, lên lớp của tôn trưởng Tân, trực tiếp làm tôn trưởng Tân tức tới mức mặt mày tái mét.”
“Ha ha ha ha ta ở ngay phía dưới, cười đau cả bụng, sao ta lại không nghĩ ra dùng dây thừng đu qua chứ! Nàng ta thật sự quá biết tận dụng.”
“Xem ra dây thừng mà tôn trưởng Tân chuẩn bị đã quá sớm, nên đợi sau khi kết thúc rồi mới treo lên.”
“Tôn trưởng bảo nàng ta quay lại, nàng còn khiêu khích tôn trưởng, trực tiếp bỏ đi.”
Trong thiện đường, mấy đệ tử ngồi cùng nhau nói chuyện, cười nói vui vẻ.
Mộ Dung Ấp ngồi phía sau bọn họ: “...”
Sau khi mấy đệ tử kia rời đi, hắn lập tức dùng Thư Tín Thạch liên lạc với Tân Uyển Bạch, hỏi: “Hôm nay là đệ tử nào?”
Tân Uyển Bạch ở đầu dây bên kia biết hắn đang hỏi gì, mặt không cảm xúc trả lời: “Người tới muộn kia.”
Mộ Dung Ấp: “... Không ngờ nàng lại dám gây chuyện.”
“Cũng không tính là gây chuyện.” Tân Uyển Bạch nói, “Nàng không vi phạm quy củ, chỉ là…”
Tân Uyển Bạch không biết nên hình dung như thế nào, sau khi tan học hôm nay, nàng ta nhớ lại chuyện này, mơ hồ cảm thấy tân đệ tử này không phải người dễ chọc.
Nói nàng không có quy củ, tất cả hành vi của nàng đều nằm trong phạm vi hợp lý, nói nàng có quy củ, lại hoàn toàn khác với tác phong của người khác.
“… Thôi, không thể trách nàng. Dù sao nàng cũng là người đầu tiên vượt qua ải.” Tân Uyển Bạch nói.
Mộ Dung Ấp tắt Thư Tín Thạch, lấy danh sách mang theo bên người ra, tìm được tên của đệ tử này theo đội hình.
Liên Mộ.
Hắn nhớ kỹ rồi.
“Tôn trưởng, ngài tìm ta?”
Một nữ tử mặc đồng phục đan tu ngồi xuống đối diện Mộ Dung Ấp.
Mộ Dung Ấp thấy người đã tới, cất danh sách đi, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Gần đây thế nào, còn quen không?”
“Quy Tiên Tông rất tốt.”
Mộ Dung Ấp: “Ừm, vậy thì tốt, trong số các đan tu nhập môn năm nay, tư chất của ngươi là tốt nhất, trong lòng đã có lựa chọn bái sư chưa?”
Đối phương suy nghĩ một chút, đáp: “Ừm... Vẫn chưa, để xem sao đã.”
“Ta đưa ngươi đi gặp phong chủ Dẫn Hương Phong, ông ấy vẫn luôn muốn gặp ngươi.” Mộ Dung Ấp đứng dậy dẫn đường.
****
Liên Mộ ở lì trong Tàng Thư Các ba ngày, ngày đêm không nghỉ ngơi, cuối cùng cũng học xong kiến thức cơ bản của đan tu.
Lúc đi ra, nàng đói đến hoa cả mắt, cũng không kịp trả ngọc bài, trực tiếp chạy tới thiện đường ăn uống no say.