Nàng nghĩ đã tới rồi thì thôi, học luôn một thể, dù sao nàng nghèo rớt mồng tơi cũng không mời nổi đan tu giúp nàng xem bệnh, có sách miễn phí, tự học vừa tiết kiệm tiền lại vừa có thể nâng cao bản thân.
Tuy rằng đang ở Tàng Thư Các của đan tu và khí sư, nhưng nàng vẫn là một kiếm tu kiên định.
Liên Mộ tự thuyết phục bản thân, sau khi học thuộc lòng xong cuốn sách này, lại đi tìm mấy cuốn sách khác về đan tu, ví dụ như “Đan tu nhập môn”, “Làm sao để trở thành một đan tu giỏi”, “Mười điều đan tu cần biết“...
Liên Mộ đặt chồng sách bên cạnh, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, đọc cả ngày trời.
…
Sau khi các tôn trưởng dạy học ở Hàn Lai Phong trở về, liền bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để hành hạ các đệ tử, mỗi ngày đều có đủ loại tiết học kỳ quái, tra tấn các tân đệ tử đến mức sống không bằng chết.
Tôn trưởng dạy học hôm nay không phải là Mộ Dung Ấp, mà là một người khác, tên là Tân Uyển Bạch, nghe nói là bạn tốt nhiều năm của Mộ Dung Ấp.
Nàng ta vừa vào cửa, ánh mắt đã dán chặt vào người Liên Mộ.
Liên Mộ không biết tại sao nàng ta lại nhìn mình, nàng do dự nhìn lại: “Tôn trưởng, mắt ngài có vấn đề gì sao?”
Tân Uyển Bạch: “...”
Quả nhiên là một người gan lớn.
“Không có gì, tôn trưởng Mộ Dung bảo ta quan tâm ngươi nhiều hơn.” Tân Uyển Bạch vỗ vai nàng, giọng điệu bình thản không chút phập phồng.
Đầu ngón tay của Quan Thời Trạch bên cạnh khẽ động, Liên Mộ đột nhiên cảm thấy trên tay mình bị dán thứ gì đó, vừa định xé ra, giọng nói của Quan Thời Trạch đã vang lên trong đầu.
“Tôn trưởng Mộ Dung vẫn còn nhớ chuyện ngươi tới muộn lần trước, trong tiết học này phải cẩn thận một chút, Tân Uyển Bạch còn tàn nhẫn hơn tôn trưởng Mộ Dung nhiều.”
Là một lá bùa truyền âm.
Liên Mộ: “... Cảm ơn tôn trưởng Mộ Dung thay ta.”
Tân Uyển Bạch đương nhiên phát hiện ra hành động nhỏ của hai người, nhưng nàng ta không nói gì, nghiêng người chỉ vào vách núi đối diện: “Nhiệm vụ của các ngươi hôm nay là, leo từ chỗ này sang bên kia.”
Dưới chân bọn họ là vách núi phía bắc của Hàn Lai Phong, đối diện là Tuế Thu Phong, ở giữa là một vực sâu rộng mấy chục trượng, đá ném xuống, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng vọng lại.
“Tôn trưởng, chúng ta không biết ngự kiếm.”
Tân Uyển Bạch: “Nếu các ngươi biết ngự kiếm, ta còn đứng đây dạy học làm gì? Cho các ngươi một canh giờ, bắt đầu ngay bây giờ. Ai không vượt qua được, thì ở lại treo ba canh giờ.”
Nàng ta lại chỉ vào cây cổ thụ bên cạnh vách núi, trên cành cây vươn ra ngoài vách núi đã được buộc sẵn dây thừng, chờ đệ tử đến chơi trò đu dây.
Liên Mộ là người đầu tiên giơ tay hỏi: “Tôn trưởng, dùng bất kỳ phương pháp nào cũng được sao?”
Là một câu hỏi hay.
Tân Uyển Bạch nhìn nàng với ánh mắt có chút tán thưởng, khẽ gật đầu.
Liên Mộ: “Qua được rồi là có thể tan học sao?”
Nàng còn một đống sách chưa đọc xong.
Tân Uyển Bạch: “Đúng vậy, những người qua trước có thể đi thẳng.”
Nàng ta vừa dứt lời, các đệ tử lập tức chạy tới bên vách núi, nhưng không ai nhúc nhích.
Rất nhanh, có người phát hiện, phía dưới có một tảng đá, vừa hay nối liền vách núi Hàn Lai Phong và Tuế Thu Phong đối diện, nhưng tảng đá rất hẹp, mỗi lần chỉ có thể đi qua một người, còn phải nhảy xuống.
Có người đi trước mở đường, trực tiếp nhắm vị trí rồi nhảy xuống. Những người phía sau cũng phản ứng lại, tranh nhau vị trí phía trước, vì muốn tạo ấn tượng tốt với tôn trưởng.
Tân Uyển Bạch nhìn bọn họ tranh nhau con đường đá, không một ai sợ ngã xuống, cảm thấy nhóm đệ tử này cũng được, tuy là nhóm được tạo thành từ mấy chục người đứng cuối, nhưng không tệ như trong tưởng tượng.
Tiết học này chính là để bọn họ thích nghi trước với việc đi trên cao, dù sao Kiếm tu sau này phải học ngự kiếm, nhất định phải làm quen với mọi loại độ cao.
Tân Uyển Bạch rất hài lòng, ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy trên cây cổ thụ có thứ gì đó đang treo lủng lẳng, nhìn kỹ, thì ra là một người.
Tân đệ tử vừa hỏi nàng câu hỏi lúc nãy, bây giờ đang treo lơ lửng trên cây.
Tân Uyển Bạch: “?”
Nàng ta nhíu mày, đi tới quát: “Nhanh như vậy đã bỏ cuộc rồi sao?”
Liên Mộ vừa buộc dây thừng vào eo, sau đó liền nhảy xuống vách núi, nàng lắc lư thân thể, đu đưa giữa không trung.