Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền!

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Sư tỷ lấy cơm dùng ánh thạch kiểm tra xong, phát màn thầu cho nàng, không nói một lời đã lập tức rời đi.

Đệ tử nội môn vẫn luôn không giao lưu nhiều với đệ tử ngoại môn, bọn họ bận tu luyện, có thể dành thì giờ tới trông coi thức ăn đã là tốt lắm rồi.

Liên Mộ lấy một bát canh hơi có vị mặn rồi ngồi xuống ăn, những người không nhận được còn lại nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt rất ghen tỵ, hận không thể trực tiếp ra tay cướp lấy, nhưng ngại vì quy định, cuối cùng chỉ có thể múc bát canh ngồi xuống nhìn người có màn thầu mà ảo tưởng.

Liên Mộ bị người ta nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy không tự nhiên chút nào, dù sao nàng đã tới đây một tháng, da mặt đã luyện thành dày hơn cả tường thành từ lâu.

Đứng trước mặt cuộc sống, mặt mũi tính là gì? Lại chẳng thể làm cơm ăn.

Ăn màn thầu xong, cuối cùng Liên Mộ đã có được cảm giác no bụng, bụng được lấp đầy làm nàng cảm thấy vô cùng yên tâm.

Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, Liên Mộ ngồi nghỉ một canh giờ, rồi đứng dậy đi hoạt động gân cốt.

Cái thân thể này vô cùng yếu ớt, hơn nữa còn dễ bị bệnh, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này thật sự giống như một con kiến, lúc nào cũng có thể bị bóp chết.

Để phát triển lâu dài, Liên Mộ quyết định trước tiên rèn luyện thân thể, ít nhất phải cách xa những bệnh tật do thân thể yếu ớt gây ra.

Đời trước Liên Mộ là người tu tiên, linh khí thế giới này phong phú như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như này.

Nhưng mà...

Nàng thử sử dụng linh lực, lại không có chút phản ứng nào.

Thân thể của tiểu cô nương này thật sự quá vô dụng, muốn tu luyện lại nhất định phải tẩy sạch kinh mạch, đúc lại linh căn trước.

Đối với Liên Mộ bây giờ mà nói, con đường này còn rất dài.

Đầu tiên, nàng không có tiền, thậm chí ngay cả tiền tệ của thế giới này cũng chưa từng nhìn thấy, không mua được vật liệu nàng cần. Thứ hai, nàng không có phiếu cơm dài hạn, ba ngày đói chín bữa là trạng thái bình thường, không thể không bị ép đi quét rác, sinh tồn cũng chỉ là miễn cưỡng.

Haizz, sống trước rồi lại nói.

Liên Mộ vận động gần nhà gỗ nhỏ một vòng, sau đó gánh mấy thùng nước về phòng tắm. May mà dưới giường còn cất một bộ quần áo sạch có thể thay.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ bản thân xong, Liên Mộ buộc cho mình hai bím tóc, một trái một phải cân đối, mái tóc dài xõa sau lưng, trong nước phản chiếu ra gương mặt gầy gò của thiếu nữ: Một đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi cao thẳng, sắc môi vì thiếu dinh dưỡng lâu dài mà trắng nhợt khô nứt, sống nhờ dưới chân tiên môn, lại gầy hơn cả ăn mày phàm trần.

Lúc nàng vừa xuyên tới thì còn thê thảm hơn, chỉ còn lại một bộ xương trơ trụi.

“...”

Nàng thu dọn xong đồ đạc, móc hai quả mát lạnh từ chiếc túi bện từ vỏ cây ra, mang theo cần câu cá đơn sơ tự chế, đi tới gần thác nước sau núi câu cá.

Xung quanh thác nước rất vắng vẻ, mấy năm trước còn thường có đệ tử ngoại môn tới đây bắt cá ăn, nhưng sau đó nghe nói đáy đầm đang phong ấn một con ma thú làm nhiều điều ác, thì không còn ai dám đến nữa. Ma thú không mạnh, nhưng phần lớn đệ tử ngoại môn đều rất gà mờ, không chọc nổi nó.

Cá trong hồ đã sắp chật ních, vừa to vừa béo, sau khi Liên Mộ phát hiện ra thì thường tới đây nghiên cứu địa hình, xác nhận thân thể không chút linh lực của mình sẽ không dẫn tới chút gợn sóng nào, mới vác cần câu tới đây.

Hơn nữa, phong ấn của tiên môn cũng chẳng phải trò đùa, nào dễ bị phá vỡ như vậy, Liên Mộ rất không hiểu tại sao những người khác lại bỏ một cơ hội thêm bữa ăn như này.

Liên Mộ chọn một nơi nhiều cá nhất để đặt chân, bố trí xong giá cần câu, nàng dùng vụn màn thầu khi ăn trưa đã nhịn đau chừa lại làm mồi, im lặng ngồi thả câu.

“Tõm...!”

Không biết một viên đá từ đâu rơi vào nước, dọa chạy con cá to vừa mới bơi tới gần.

Liên Mộ: “...” Phiền thật.

Sau lưng bỗng đau nhói, nàng quay đầu nhìn lại, là một viên đá to như hạt dẻ rơi xuống từ không trung.

“Ngươi tới đây làm gì?”

****

Phía trên thác nước treo một con diều giấy khổng lồ, bên trên đứng một thiếu niên nhỏ tuổi cao không khác nàng là mấy, nhưng đối phương trắng trẻo sạch sẽ, chất liệu quần áo trên người vừa nhìn đã biết là có giá trị không nhỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️