Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền!

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Sư huynh đi rồi, các Kiếm tu chỉ có thể nhìn Khí sư và Đan tu tay xách nách mang đồ với ánh mắt hâm mộ, còn trên tay mình chỉ xách vài bộ quần áo nhẹ tênh.

Liên Mộ cảm thấy mình sắp bị đông cứng, cầm quần áo liền chạy về chỗ ở.

Tuy rằng đồng phục tương đối mỏng hơn so với những người khác, nhưng đối với Liên Mộ mà nói đã là tốt lắm rồi, dù sao quần áo trên người nàng, mới thật sự mỏng như không mặc, đứng ở bên ngoài gió trực tiếp xuyên qua vải, thổi tới mức nàng toàn thân khó chịu.

Thay quần áo xong, Liên Mộ nhận được thông báo đầu tiên sau khi nhập môn, sư huynh thông qua Thư Tín Thạch nói với tất cả Kiếm tu, tới Hàn Lai Phong tập hợp.

Liên Mộ không muốn đi lắm, nàng chỉ đến để ăn cơm chùa, không có hứng thú với việc lên lớp, vì vậy cân nhắc rồi trả lời một câu: “Có thể không đi không?”

Sư huynh ở đầu dây bên kia của Thư Tín Thạch dường như không ngờ có người sẽ trả lời như vậy, sau khi nghe thấy, im lặng một lúc lâu, nói: “Ngươi có lý do gì?”

Liên Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Bị cảm lạnh?”

“Khi nào?”

Liên Mộ: “Vừa, vừa nãy?”

Sư huynh đầu dây bên kia Thư Tín Thạch: “...”

Xin nghỉ thất bại, Liên Mộ đành phải chạy tới Hàn Lai Phong tập hợp.

Hàn Lai Phong đúng như tên gọi, lạnh hơn mấy ngọn núi khác, người vừa đi vào, phải quấn một lớp tuyết mới ra được.

Chỗ ở của Liên Mộ tương đối xa, mà Hàn Lai Phong có ba lối vào, lúc nàng sắp đến Hàn Lai Phong, thời gian đã không kịp, chỉ có thể chọn con đường gần nhất.

Tuyết rơi trên con đường này suýt chút nữa đã thổi bay nàng, Liên Mộ tìm một cành cây làm gậy, lúc ra khỏi đường hẹp, nàng trông không khác gì người tuyết.

“Ngươi định đi làm cọc tiêu à?”

Liên Mộ vừa mới đến nơi tập hợp, những người khác đều đã đến đông đủ, mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, còn có người nam nhân áo đỏ dẫn đầu.

Nàng mặt không đổi sắc, phủi tuyết trên người, đứng vào chỗ trống trong đám đông.

Mộ Dung Ấp mỉm cười: “Tâm lý cũng tốt đấy.”

Những đệ tử khác đến muộn, chắc đều phải cúi đầu xin lỗi, nàng hoàn toàn không bị sắc mặt của hắn ảnh hưởng.

Người đã đến đông đủ, Mộ Dung Ấp khoanh tay, cười nói: “Các ngươi đều là những người xuất sắc được chọn ra từ hàng ngàn người, ta là tôn trưởng phụ trách dạy các ngươi, tên là Mộ Dung Ấp, không cần câu nệ, sau này cứ gọi thẳng tên ta là được.”

Các đệ tử im lặng như tờ: “...”

Ai dám gọi chứ?

“Không ai lên tiếng à?” Mộ Dung Ấp cười càng thêm dịu dàng, “Được thôi.”

Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên lóe lên rồi xuất hiện trước mặt đệ tử đứng đầu tiên, đá bay một người, liên tục mấy cước, năm sáu đệ tử không kịp đề phòng đều bị đá ngã xuống đất.

Mọi người: “!”

Mộ Dung Ấp: “Từ khi các ngươi bước chân vào Hàn Lai Phong, tiết học này đã bắt đầu rồi. Ta dạy học không thích theo quy củ, nghĩ gì làm nấy. Rõ ràng, nhóm Kiếm tu các ngươi, quá kém cỏi.”

“Tôn trưởng, vừa nãy sao ngài không lên tiếng…” Một Kiếm tu bị đá vào mông nằm trên mặt đất nhịn đau nói.

“Là Kiếm tu, chẳng lẽ còn trông chờ người khác nói cho ngươi biết trước khi rút kiếm sao?” Mộ Dung Ấp bước ra khỏi đám đệ tử, ánh mắt lướt qua những người khác.

Liên Mộ cảm thấy vị tôn trưởng này có chút nóng nảy, nàng núp trong đám đông, lặng lẽ lùi về phía sau, mượn một người nam nhân cao lớn phía trước để che chắn cho mình.

Mới ngày đầu tiên vào tông môn, nàng không thể bị đánh. Nàng thấy cách ra đòn của tôn trưởng này, thật sự rất tàn nhẫn, một cước đá xuống chắc nàng phải nằm trên giường nửa tháng.

Người khác có thể bỏ tiền ra mua đan dược, một đêm là khỏi, nàng thì không mua nổi.

Sau khi được nhắc nhở như vậy, mọi người lập tức cảnh giác, nhưng lại không đợi được Mộ Dung Ấp ra tay lần thứ hai.

Ngược lại, hắn ngồi xuống gốc cây bên cạnh, thản nhiên nói: “Mới tới, không muốn dọa các ngươi, cứ đứng hai canh giờ trước đã, thích nghi với hàn khí của Hàn Lai Phong.”

Các đệ tử đứng thẳng người, không dám nhúc nhích.

Trời đất lạnh lẽo, tuyết rơi lả tả, Mộ Dung Ấp lại như không cảm thấy gì, còn lấy quạt ra phe phẩy, nói chuyện phiếm với bọn họ: “Ta nói các ngươi là người xuất sắc, chỉ là khách sáo thôi, hy vọng các ngươi đừng coi là thật.”

Các đệ tử nghiến răng nghiến lợi, cơ thể run rẩy vì gió lạnh: “...”

“Một tháng sau, mới là lúc quyết định các ngươi ở lại hay rời đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️