Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền!

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

“Cũng đúng.”

Hai người đang chuẩn bị rút lui, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng thở dốc.

“Cái gì vậy?” Sắc mặt Cơ Minh Nguyệt hơi thay đổi.

Liên Mộ rút đao bằng một tay, đi về phía phát ra âm thanh, phát hiện một người bị thương nặng sau một cây cột đá, toàn thân bê bết máu, áo đen rách nát, trên người toàn vết cắn xé.

“Hít ——!” Cơ Minh Nguyệt hít một hơi lạnh, “Sao lại thế này, thịt sắp bị gặm hết rồi.”

Người này hẳn là tới trước bọn họ.

“May mà ta còn một viên Sinh Cơ Đan.” Cơ Minh Nguyệt lấy đan dược ra, “Coi như bản tiểu thư tốt bụng, tặng không cho hắn.”

Sau khi cho uống đan dược, hơi thở của người nọ dần dần ổn định lại.

“Có nên đưa hắn ta ra ngoài cùng không?” Liên Mộ là người duy nhất có thể cõng người rời đi, Cơ Minh Nguyệt hỏi ý kiến của nàng.

Liên Mộ lắc đầu: “Sói ở đây đã bị tiêu diệt hết rồi, hắn ta ở lại đây sẽ không gặp nguy hiểm, hơn nữa chúng ta cũng không rõ thân phận của hắn ta, tùy tiện cứu người sẽ có nguy hiểm. Nhưng nếu ngươi muốn đưa hắn ta đi cùng, cũng được, nhưng mà…”

Cơ Minh Nguyệt không có ý định đó, thuận miệng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Liên Mộ giơ hai ngón tay lên: “Hộ tống hai người, đã vượt quá phạm vi trách nhiệm của ta, phải thêm tiền.”

Cơ Minh Nguyệt: “... Để hắn ta tự sinh tự diệt đi.” Tốn thời gian tốn sức vì một người nam nhân xa lạ ven đường, thật không đáng, một viên đan dược đã là nàng ta tốt bụng lắm rồi.

Hai người đạt thành nhất trí, không chút áy náy mà rời đi.



Liên Mộ hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, vui vẻ nhận tiền, đi dạo chợ linh thực một vòng.

Sau năm năm bồi dưỡng, thân thể nàng đã bước sang giai đoạn mới. Do linh căn bị tắc nghẽn quá lâu, thân thể Liên Mộ rất thiếu linh khí bồi bổ, sau khi kinh mạch được tẩy sạch, liền phải ngày ngày dùng linh thực ngâm để duy trì hiện trạng.

Với tài lực hiện tại của Liên Mộ, chỉ mua được linh thực cấp thấp, thu chi miễn cưỡng đủ dùng, nếu có loại cao cấp hơn thì tốt rồi.

Liên Mộ tắm xong, đếm số linh thạch tích lũy được trong túi Càn Khôn, có chút buồn bã. Nàng đã tìm hiểu qua, linh thực cao cấp lưu thông trên thị trường vô cùng đắt đỏ, vì số lượng khan hiếm, thường xuyên trong tình trạng cung không đủ cầu, một cây hơi tốt một chút cũng phải hơn ngàn.

Giá cao nhất cho một lần làm việc của nàng cũng chỉ khoảng một hai trăm linh thạch, hôm nay hai trăm linh thạch kiếm được đã mua một cây linh thực có linh khí dồi dào, trong nháy mắt đã tiêu hết hai phần ba, lại mua thêm một ít dược liệu phụ trợ khác, gần như không còn lại bao nhiêu.

Tương lai còn phải đúc lại linh căn, tìm người giúp rèn kiếm, chắc chắn không thể tránh khỏi việc phải bỏ tiền mua vật liệu.

Sau khi vào Quy Tiên Tông, nàng phải tìm một công việc kiếm tiền khác để làm, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ.

Cứ từ từ là được, dù sao con đường tu tiên còn dài, động một chút là trăm ngàn năm, có rất nhiều thời gian.

Liên Mộ trở mình, lại nhớ tới giấc mơ đó, trong nháy mắt lại lo lắng.

Giấc mơ đó không nói cho nàng biết thời gian hắc hóa của đám phản diện, nàng phải làm sao để đảm bảo bản thân luôn an toàn?

Suy nghĩ một lúc, Liên Mộ đã nhận thức được hiện thực.

Dù sao sống ngày nào hay ngày đó, sớm muộn gì cũng gặp phải, thay vì ngày nào cũng lo lắng, chi bằng thuận theo tự nhiên mà chờ đợi, quan trọng nhất chính là tâm thái.

Liên Mộ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, theo tình hình hiện tại, tuy rằng đám phản diện tương lai đều ở Quy Tiên Tông, nhưng nếu nàng không vào trong tìm kiếm phương pháp đúc lại linh căn, cứ mãi làm phế vật, chắc chắn sẽ chết, vào trong đó đánh cược một phen ngược lại còn có hy vọng.

Quy Tiên Tông cũng khá tốt, bao ăn bao ở, còn miễn phí cung cấp rất nhiều tiên tịch bí pháp.

Nghe nói những tông môn khác đều keo kiệt muốn chết, cái gì cũng phải tự trả tiền, đúng là cướp tiền.

Liên Mộ cảm thấy bản thân cũng khá keo kiệt, vật họp theo loài, nàng chắc chắn không hợp với những tông môn khác.

Vừa nghĩ, Liên Mộ cảm thấy hơi khát nước, liền bò dậy tìm nước, tay vừa chạm vào tủ tre cạnh giường, đột nhiên bị lạnh tới, giống như sờ phải một lớp vỏ cứng.

Liên Mộ: “?”

Cúi đầu nhìn xuống, là con bọ cạp nhỏ màu đen kịt bị Cơ Minh Nguyệt mang đi ban ngày, không biết từ lúc nào đã bò lên trên Oánh Thạch hình tháp của nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️