Liên Mộ nhướng mày, ra ngoài lại trực tiếp nói rõ thân phận cũng không nhiều, xuất phát từ tố chất nghề nghiệp, nàng không hỏi gì cả, ăn quả đào hai ba miếng cho xong, chuẩn bị nghe lệnh.
Cơ Minh Nguyệt đi khắp nơi trong chợ Mẫu Đơn, nàng đi theo phía sau bảo vệ, chỉ thấy đối phương dừng lại trước một quầy hàng bán côn trùng, nửa ngày không nhúc nhích.
Quầy hàng đó chỉ dùng một tấm vải trải trên mặt đất, bày mười mấy cái vại sành to nhỏ khác nhau, bên trong vại có dế, nhện to đầy lông, rết dài bò tới bò lui, còn có bọ cạp vung vẩy cái càng to.
Chim muông cá côn trùng trong chợ Mẫu Đơn mua về là để người ta thưởng thức, cho dù là côn trùng độc, hoặc là tính tình hiền lành, hoặc là đã được xử lý qua, không cắn được người.
Nhưng rất ít người mua côn trùng độc về nhà, chủ yếu là xem tại chỗ.
Cơ Minh Nguyệt trực tiếp đưa tay ra bắt con bọ cạp trong vại sành.
“Chờ đã.”
Cơ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Liên Mộ với vẻ nghi hoặc, “Có chuyện gì?”
Liên Mộ chỉ vào tay nàng ta sắp chạm vào: “Nếu là tự ngươi tìm vết thương, hẳn là không tính là ta bảo vệ không chu toàn chứ?”
“... Không tính.”
Cơ Minh Nguyệt véo đuôi con bọ cạp, cẩn thận bóp bóp, loay hoay một hồi, lại thất vọng buông xuống.
Nàng ta ở trong chợ Mẫu Đơn lâu như vậy, mục tiêu vẫn luôn là bọ cạp loại côn trùng độc này, lúc đầu Liên Mộ còn tưởng nàng ta chỉ tới dạo phố sợ bị cướp, sau đó mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều, Cơ Minh Nguyệt mới giống người tới cướp hơn.
Hai người rời khỏi chợ Mẫu Đơn, tìm một quán mì nhỏ để ăn cơm.
“Ngươi có biết Linh Vương Hạt trăm năm tỉnh giấc một lần không?” Cơ Minh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Liên Mộ đang cúi đầu húp mì, dừng lại, lắc đầu: “Hẳn là không liên quan tới ta?”
Cơ Minh Nguyệt nghiêm túc giải thích: “Lần này ta tới đây chính là vì nó, lúc ở Vụ Lĩnh, trùng ty* trong nhà chúng ta tính được năm nay là lúc Linh Vương Hạt tỉnh lại. Linh Vương Hạt là linh vật hấp thụ linh khí nhật nguyệt mà sinh trưởng, trăm năm chỉ tỉnh lại một lần, kịch độc vô cùng, ngay cả tu sĩ bị cắn cũng không chịu nổi.”
(*) Trùng ty: người nuôi và chăm sóc côn trùng.
Vẻ mặt nghiêm túc của nàng ta khiến Liên Mộ cảm thấy có chút quen thuộc: “Ngươi muốn bắt nó?”
Cơ Minh Nguyệt vỗ bàn một cái: “Đúng vậy! Ta muốn luyện nó thành khôi lỗi, vừa hay ta còn thiếu một cái vòng tay.”
Cổ tay trái của Cơ Minh Nguyệt quấn một con rắn bạc, tay phải lại trống không. Liên Mộ uống một ngụm nước canh, im lặng không nói.
Xem ra người này hẳn là biết một loại thuật kỳ lạ nào đó, có thể biến côn trùng độc thành hình dạng đồ trang sức bạc đeo trên người, may mà vừa nãy không chạm vào nàng ta.
“Ta dựa theo cảm ứng tìm khắp Hề Thành, cũng không phát hiện ra tung tích của nó, bây giờ ta nghi ngờ nó có thể ở một nơi khác.” Trong tay Cơ Minh Nguyệt xuất hiện ánh sáng màu xanh nhạt.
“Ta phải đi xem thử.”
Liên Mộ đưa tay ra sờ vào ánh sáng màu xanh nhạt kia, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp, dường như là linh lực.
Đối phương là người có linh lực.
“Vừa hay Mộc linh căn của ta có thể cộng minh với hoa cỏ, tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Cơ Minh Nguyệt tự nói: “Chờ tìm được Linh Vương Hạt, ta có thể yên tâm đi tham gia khảo thí nhập môn của Quy Tiên Tông rồi… Tuy nhiên chuyến này có thể gặp nguy hiểm, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?”
Liên Mộ: “...”
Nói đến khảo thí nhập môn, Liên Mộ thật sự có một bụng uất ức.
Chuyện ma thú ở sau núi năm năm trước đã khiến nàng bị đả kích không nhỏ, từ đó về sau, nàng cả người đều xui xẻo hơn rất nhiều, vốn định năm đó luyện tập cho tốt rồi lên Quy Tiên Tông thử xem, kết quả ai ngờ một vị trưởng lão của Quy Tiên Tông đột nhiên bị tân đệ tử tập kích mà chết, dẫn đến việc tông môn đóng cửa ba năm không chiêu mộ thêm người mới.
Năm thứ tư, thời gian chiêu mộ người của Quy Tiên Tông đột nhiên được đẩy sớm lên, lúc đó nàng bị kẹt dưới chân núi, lại bỏ lỡ một năm.
Bây giờ kinh mạch của Liên Mộ cơ bản đã được tẩy sạch, chỉ chờ tháng bảy tới đăng ký.
Còn chuyện đúc lại linh căn, trong mấy năm qua nàng đã tìm hiểu, phương pháp loại này thường chỉ có thế gia tiên môn mới nắm giữ, mà người của thế gia tiên môn phần lớn đều ở trong bốn đại tông môn.