Cảm giác nghẹt thở ngày càng mãnh liệt, nàng mơ màng mở mắt ra, nước bẩn tràn vào khoang mũi, phía trên là những xác chết trôi nổi, trong khe hở, nàng nhìn thấy một khuôn mặt đang cười.
“Mạng của tiểu sư muội đúng là dai thật, chỉ còn lại mình ngươi còn sống.”
Liên Mộ liều mạng giãy giụa, nhưng lại không dùng được chút sức lực nào.
“Đại sư!”
Giật mình tỉnh giấc, Liên Mộ bật dậy từ trên mặt đất, theo bản năng vơ một cú đấm vào không khí.
“Ái ui!”
Má Hứa Hàm Tinh nhanh chóng sưng lên một cục u, khóe miệng còn dính máu, cú đấm này thật sự làm hắn choáng váng.
Liên Mộ hoàn hồn, mới nhìn rõ người trước mắt.
Nàng nhớ ra rồi. Nửa canh giờ trước, chuyện ma thú đã kinh động đệ tử nội môn của Quy Tiên Tông, bọn họ đặc biệt phái người tới để giải quyết chuyện này, nàng đã ngất xỉu ngay trước mặt tất cả mọi người.
Liên Mộ sờ sờ mặt, quả nhiên tay đầy máu, chậm chạp khẽ liếm môi.
“Đại sư yên tâm, vừa nãy có một đan tu đã cho ngài uống đan dược, chúng ta đều không sao cả.”
Lời của Hứa Hàm Tinh bị một đám người cách đó không xa nghe thấy, người cao nhất trong số đó quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đã tỉnh rồi thì ở chỗ nào thì về chỗ đó đi.”
Là Tiêu Tẫn.
Liên Mộ lặng lẽ đánh giá hắn một chút: Ừm, đúng là khuôn mặt giống trong mơ.
Nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, nàng cảm thấy tay có chút ngứa.
Tiêu Tẫn từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Liên Mộ lấy một cái, trực tiếp đi tới xách cổ áo Hứa Hàm Tinh lên, “Ngươi là người của Hứa thị Dương Hà? Chúng ta đã liên lạc với cha ngươi, ông ấy đang đợi ngươi dưới chân núi.”
“Cái gì?! Chờ đã, ta...”
Hứa Hàm Tinh sắp khóc, vừa định giãy giụa lần cuối, kết quả lại bị người ta đè xuống rồi cưỡng ép mang đi.
Liên Mộ khẽ mấp máy môi, liền bị đệ tử áo xanh bên cạnh trừng mắt: “...”
Còn chưa đưa tiền cứu mạng, uổng công nàng vất vả cả buổi.
Cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục, vừa mở miệng đã đau nhức toàn thân, cũng không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn Hứa Hàm Tinh bị kéo xuống núi, đám đệ tử của Quy Tiên Tông như không có chuyện gì mà nhẹ nhàng rời đi, để lại một mình nàng bị thương ở lại.
Liên Mộ: “...”
****
Năm năm thoắt cái đã trôi qua, ba ngàn bậc thang vẫn rụng đầy lá, cây Cự Linh Thụ cành lá sum suê, bước vào thời kỳ nở hoa mới, cánh hoa màu tím nhạt theo gió bay xuống phủ thành một con đường núi loang lổ, thẳng tắp lên trời.
Dưới gốc Cự Linh Thụ, ba người vừa quét rác vừa tán gẫu.
“Thẩm Tứ, Liên tỷ nhà chúng ta khi nào thì quay lại?”
“Ta cũng không biết.” Thẩm Tứ uể oải vung chổi, “Nàng tìm được một công việc dưới chân núi, gần đây không rảnh tới quét dọn, bảo chúng ta giúp nàng làm thêm mấy ngày.”
Không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ là thuộc hạ dưới trướng Liên Mộ.
Thẩm Tứ không khỏi thở dài, nhớ lại năm năm nay, bọn họ đã từ lão đại của khu vực ba ngàn bậc thang, bị Liên Mộ đánh thành tiểu đệ tùy thời nghe lệnh.
Thật sự giống như bị trúng tà vậy.
Sau lần đầu bị nàng đánh, mấy người Thẩm Tứ cả ngày tức giận ngút trời, nghĩ lại liền cảm thấy không cam lòng, vì vậy sau khi vết thương lành lại, bọn họ lại tìm cơ hội chặn đường Liên Mộ.
Một lần quen hai lần thành thạo, Thẩm Tứ đã rút kinh nghiệm, đặc biệt chọn nơi không người để đánh trả, ai ngờ đối phương căn bản không chơi theo quy tắc, đánh tay không, vẫn đánh gãy tay bọn họ.
Nàng rất giỏi né tránh nhược điểm của mình, chưa bao giờ trực tiếp dùng sức mạnh để đối đầu với bọn họ, ngược lại lợi dụng thân hình nhỏ bé, né tránh nhanh hơn ai hết, mỗi chiêu của nàng đều nằm ngoài dự đoán, nhưng lại có thể đánh trúng chỗ hiểm, lấy nhu khắc cương, hơn nữa động tác thành thạo, giống như đã luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần.
Mỗi lần bọn họ đi gây sự, khi trở về không phải gãy tay gãy chân, thì chính là toàn thân đau nhức, ngày hôm sau trực tiếp không dậy nổi.
Đặc biệt là hai năm gần đây, Liên Mộ bắt đầu cao lớn hơn, không biết lấy đâu ra nhiều linh thạch, ăn ngon uống tốt, thân hình dần dần khôi phục bình thường, lại ngày ngày siêng năng luyện tập thân thể, bọn họ càng không đánh lại.
Thẩm Tứ càng ngày càng cảm thấy Liên Mộ trúng tà, trong lòng ngày càng sợ hãi và kính nể nàng, sau đó dứt khoát đầu hàng, không giãy giụa nữa.
Hai người còn lại cũng nhận thức được hiện thực, so với việc ngày ngày bị đánh, chi bằng làm trâu làm ngựa, Liên Mộ tuy rằng ngày thường keo kiệt đồ ăn, lại hay lừa người, nhưng khi tâm trạng tốt cũng sẽ cho bọn họ thêm mấy cái bánh màn thầu —— tuy là do nàng sợ lãng phí đồ ăn thừa.