“Ngươi chắc chắn chứ?” Liên Mộ hỏi hắn lần cuối.
Ứng Du gật đầu, trong lòng Liên Mộ khẽ động, nàng vòng tay qua cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn: “Trường Sinh, nếu chúng ta có thể sống sót trở về, ngươi và ta sẽ kết làm đạo lữ, ta sẽ ở bên ngươi cả đời, không bao giờ chia lìa.”
“Chỉ cần ngươi còn sống là tốt rồi.” Ứng Du nói: “Ta chỉ có một nguyện vọng này.”
Liên Mộ mỉm cười, không nói gì thêm: “Nhắm mắt lại, có thể hơi đau một chút.”
Ứng Du ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho Liên Mộ rút kiếm cốt của hắn, theo ánh sáng vàng nhạt dần dần biến mất, hơi thở của hắn cũng dần dần yếu đi, cuối cùng hắn mất đi nhịp tim, dựa vào lòng Liên Mộ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây