Liên Mộ cau mày, nàng có linh cảm không lành. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Đi thôi.”
Ứng Du theo bản năng muốn nắm tay nàng, hắn đã bị Liên Mộ hất ra: “Ngươi nắm tay ta cả ngày vẫn chưa đủ sao? Tay ta sắp bị ngươi nắm đến mức hằn dấu rồi.”
Ứng Du: “...”
Ba người bọn họ cùng nhau đi đến trấn, lúc đến trấn, đêm đã khuya, vắng lặng, một bóng người mặc áo xanh lam trông rất nổi bật trong đống nhà đổ nát.
Lúc ba người bọn họ đến, Thành Lăng xoay người lại, hắn ta vừa phe phẩy quạt, vừa hỏi: “Ta bảo mấy người các ngươi ở lại trấn để tiêu diệt ma vật, các ngươi đã đi đâu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây