Ngoài các thành viên của đại đội Thanh Thương ra, còn có một người khác cũng phát điên, Triệu Văn Thư đang ở văn phòng công xã, lo lắng về chuyện trồng trọt vụ xuân, lúc này cũng đang chạy điên cuồng trong mưa, trời mưa đường trơn trượt, ông ta vấp ngã lại lập tức đứng lên, trong miệng kêu gào mấy câu: “Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt.”
Ông ấy không biết mình đã chạy được bao xa, chạy mãi chạy mãi, mưa trên người ông ấy lại biến mất!
Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Văn Thư lập tức biến mất, ông ấy hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình vẫn đang mưa to. Ông ấy ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, mặc dù phía trước vẫn là ranh giới của công xã Trường Ninh nhưng đã bị tách khỏi núi Vân Tiêu.
Triệu Văn Thư quay người trở về, chạy thẳng đến đại đội Thanh Thương, đúng lúc nhìn thấy những người trong nhà họ Mộc đang quỳ xuống đất dập đầu về phía núi Vân Tiêu, bên trong miệng đang gọi tên vị tiểu tộc trưởng của nhà họ Mộc.
Triệu Văn Thư đột nhiên vỗ đùi một cái, hóa ra người có thể cứu công xã Trường Ninh bọn họ thoát khỏi cơn nước lửa chính là tiểu tộc trưởng của nhà họ Mộc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây