Lâm Trường Niên không ngừng xoa xoa cái đầu tròn đứa con trai ngốc của mình, Tiểu Sơn trời sinh đã có mắt âm dương, không biết sau này cậu bé có thể học được bản lĩnh tạo mưa hay không.
“Ôi ông trời của tôi!”
“Được cứu rồi!”
Một người đàn ông trưởng thành như Ngụy Hải lại không kiềm chế được, nước mắt chảy ròng ròng, có chút lảo đảo đứng không vững, quỳ hai đầu gối chạm đất trước mặt Mộc Hoài Ngọc và Mộc Huyền Cơ.
“Lâm Mai, mau nói Ngụy Hải đứng dậy đi, vẫn chưa tới tết, không cần chúc tết sớm như vậy đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây