- Đầu tháng sẽ đổi mới một vật phẩm, còn hơn mười ngày nữa gom góp đủ 300, mua “Ngũ Lôi Quyết” hẳn là không có gì khó khăn nhỉ.
Trần Dương lựa chọn mục tiêu, sau đó tập trung lực chú ý ở cột thần thông Thiên Tượng, chi tiết rõ ràng:
[Thiên Tượng: Có thể sửa đổi thiên tượng mưa, nắng, gió, cường độ và phạm vi liên quan đến đẳng cấp]
Đây là... Hô phong hoán vũ?
So sánh với những thần thông khác, Trần Dương đại khái hiểu được, những loại thần thông này là dị năng tạo phúc cho tín đồ, một khi thi triển bản thân hắn cũng không được tác dụng gì.
Mà công pháp “Ngũ Lôi Quyết”, hẳn là dùng cho kỹ năng chiến đấu.
Trần Dương cảm thấy bản thân lại hiểu rõ hệ thống thêm mấy phần nữa rồi.
...
Sáng sớm hôm sau, một nhà Lưu Đại Hữu tới dâng hương.
Trần Dương chờ đón nhận điểm công đức, kết quả một nén nhang đã cháy hết mà hệ thống chẳng thông báo tin tức gì cả, cảm thấy không đúng hắn mở bảng hệ thống quả nhiên nhìn thấy thông báo nhắc nhở.
Chú ý cùng một người, trong vòng một tháng, cho dù dâng hương mấy lần, chỉ có lần đầu tiên được cộng điểm công đức.
Tối qua một nhà Lưu Đại Hữu đã dâng hương rồi, cho nên sáng nay đến hương cũng không có điểm công đức nữa.
- Cũng đúng, nếu như mỗi lần dâng hương đều có điểm công đức, vậy ta báo mộng cho một tín đồ, không cần làm cả suốt ngày dâng hương, chẳng phải điểm công đức sẽ tăng mạnh sao?
Hệ thống không cho phép chuyện bug lố lăng như vậy cũng là điều bình thường.
Nhưng cứ như vậy, một trăm người Lưu gia thôn cho dù toàn bộ trở thành tín đồ, một tháng cũng chỉ có thể có mấy trăm điểm công đức.
Cái khác không nói, vậy Chân Nguyên Đan có giá trị năm vạn điểm công đức trong Tiệm bách hóa, chẳng phải là phải tích lũy tầm mười năm mới đổi được sao?
Sao có thể chờ được chứ...
Nhất định phải nghĩ cách nâng cao sản lượng!
Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách thu nhận tín đồ thôi.
Lưu gia thôn quá nhỏ, phải phát triển thêm cả thôn trang bên cạnh nữa.
Nhưng mà, vấn đề là hắn bị kẹt ở nơi này…
Dựa vào ký ức nguyên thân, thế giới này cực kỳ mê tín, nhất là nông thôn, mỗi thôn đều có gia thần cung phụng.
Một khi đã xác định nông thần, mấy trăm hơn ngàn năm cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nông thần linh hay không linh, quyết định bằng hương hỏa ít hay nhiều, muốn người trong thôn vứt bỏ cựu thần, đổi một vị tân thần cung phụng, không phải không được, nhưng nhất định phải có đủ lý do.
Lưu gia thôn là minh chứng rõ ràng nhất, bởi vì Thần Minh không quan tâm đến chuyện gì mà mấy chục năm không có ai tới dâng hương, thế nhưng cũng không đổi Huyền Dương Gia?
Cho nên muốn những thôn khác đổi đức tin, cũng không phải là một con đường dễ đi.
- Được rồi, trước không nghĩ xa như vậy, cố gắng kinh doanh ở Lưu gia thôn cho thật tốt đã.
Trần Dương tự khuyên mình.
Tối hôm qua, bởi vì thôn trưởng đích thân thiết tế, mới dẫn tới không ít người đi theo dâng hương, nhiệt tình của những người này có thể duy trì bao lâu mới là một vấn đề.
Dù sao Lưu Đại Hữu cũng không là người nhà của bọn hắn.
- Phải tìm một cơ hội để bọn hắn cảm thấy mình không thể rời khỏi ta mới được...
Trần Dương đang suy nghĩ thì nghe Lưu Đại Hữu thì thầm trước tượng thần:
- Huyền Dương Gia, vị này là thợ mộc Ngưu ta mời từ Ngưu gia trang, đến trùng tu tượng thần cho ngài. Ngưu ca, ngươi đến đây thắp nén hương cho Huyền Dương Gia đi!
Thợ mộc Ngưu là hán tử chừng ba mươi tuổi, lập tức bĩu môi nói:
- Này ta nói, ngươi có tâm nguyên trùng tu tượng thần, không bằng cùng chúng ta cung phụng Khôi lão gia, bảo đảm các ngươi mỗi năm mưa thuận gió hoà…
- Họ Ngưu ngươi nói bậy bạ gì trước mặt Huyền Dương Gia đó, không cần ngươi làm nữa, đi đi!
- Hắc hắc, ta nói mò thôi, ta bồi tội với Huyền Dương Gia vậy…
Thợ mộc Ngưu tự vả miệng mình một cái, nắm một nén nhang bái lạy tượng thần bái.
[Điểm công đức +0]
Trần Dương: ? ? ?
Ngay cả tiểu hài tử không hiểu chuyện tới dâng hương cũng sẽ có một điểm công đức, đến hắn thì hay rồi trực tiếp được không điểm luôn?
Tên chó chết này, coi thường ta đúng không?
- Khôi lão gia... Chính là tên tà ma hàng năm muốn ăn mấy đồng nam sao?
- Ta thấy nếu như tạo một tượng thần lớn thì phải giao ra ba lượng bạc, nửa tháng sẽ xong.
Thợ mộc Ngưu đo lường kích thước tượng thần xong thì nói với Lưu Đại Hữu.
- Ba lượng...
Lưu Đại Hữu chần chờ một chút.
- Nhà ta đập nồi bán sắt, đoán chừng có thể kiếm ra hai lượng, thu ít chút được không?
- Ta có thể bớt đi nhưng ngươi có dũng khí đưa thiếu sao? Tái tạo linh thân cho Thần Minh, nào có chuyện cò kè mặc cả? Trước tiên có thể cho ta hai lượng, chờ ngươi nhà thu hoạch lúa mạch, dùng lúa mạch trao đổi là được.
Thợ mộc Ngưu thành thật thuyết phục.
- Được…
Lưu Đại Hữu cắn răng đáp ứng.
Có thể thay hình đổi dạng cho Huyền Dương Gia, cho dù cả nhà ăn khoai lang một tháng, cũng đáng.
- Hắc hắc, Lưu lão đệ thật rộng lượng, đi, ta đến nhà ngươi lấy bạc, sớm ngày làm việc...
Thợ mộc Ngưu ôm Lưu Đại Hữu, mặt mày hớn hở rời khỏi miếu nhỏ.
Bọn hắn chân trước vừa đi, một con chim đã bay đến, rơi xuống dưới chân tượng thần, cuống quít dập đầu.
- Tiểu yêu thỉnh an Thần Minh lão gia!
Là cú mèo tối hôm qua vừa quen biết, bày ra dáng vẻ chân chó.
- Tối qua sau khi tiểu yêu trở về, nghĩ đến tư thế anh hùng của Thần Minh lão gia, vậy mà cả đêm không thể say giấc, tiểu yêu chưa từng ngưỡng mộ một người nào như vậy, không, một vị thần!
- Huyền Dương Gia ngài chính là ngọn đèn sáng trên con đường nhân sinh của ta, như tinh quang trong đêm tối khiến ta thời khắc muốn ngước nhìn...
- Ngừng, ngừng!
Trần Dương vốn định chờ xem con tiểu yêu này nói ra lý do đến đây, nhưng nghe đến đây đã suýt chút nữa nôn ra, đâu còn quản hắn chém gió gì nữa, hiện thân nói:
- Nói chủ đề chính đi!
- Đúng đúng, tiểu yêu suy đi nghĩ lại, muốn chuyển nhà tới đây, cây hòe trong sân rất tốt, như vậy ta có thể nghe lão gia dạy bảo bất cứ lúc nào, cũng có thể thường xuyên hầu hạ lão gia...
Hầu hạ ta, hừ hừ, sợ là ngày hôm qua hút hương hỏa đến nghiện rồi?
Trần Dương nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của nó!
Thu hoạch sau khi nhận được điểm công đức, linh niệm của hắn đã cường tráng hơn rất nhiều, đã có thể hiện thân giao lưu trước mặt người bình thường.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Trần Dương quyết định không liên hệ với người bình thường.
Hắn thấy, một vị Thần Minh, bên duy trì khoảng cách thần bí với tín đồ để tạo cảm giác thần bí khiến cho bọn hắn càng thêm thành kính mình, quan hệ quá xa không được, quá gần cũng không xong.
Như vậy tương lai cần có một người trung gian, truyền đạt tin tức giữa hắn và tín đồ.
Hiện tại phạm vi hoạt động của hắn có hạn, nếu gặp phải chuyện giống như Lưu Đại Hữu tối hôm qua, vẫn cần một người làm chân chạy việc.
Trần Dương cảm thấy cú mèo rất thích hợp với vai trò này nhưng mà phải xác nhận xem nó có trung thành với mình hay không đã.
Nghĩ đến đây, hắn nói với cú mèo:
- Bản tọa bế quan nhiều năm, vừa mới thức tỉnh, bên người quả thực cần phải có người hầu hạ, nếu như ngươi thật lòng muốn bái ta làm thầy, lợi ích thì không cần phải nói, hương hỏa giống như hôm qua mỗi tháng ta sẽ ban cho ngươi một nén nhang…
Đồ tốt như vậy... Mỗi tháng một nén nhang…
Cú mèo choáng váng.
Dựa theo mong muốn của hắn cho dù một năm một nén nhang, cũng đã vượt xa tốc độ tu luyện của bản thân rồi!
Thần Minh lão gia, thật sự quá hào phóng!