Chỉ một thoáng, một cảm giác nóng rực xuất hiện trên lòng bàn tay phải.
Trần Dương nhìn qua nhìn thấy nơi lòng bàn tay xuất hiện một ấn ký kỳ quái, giống như ngũ mang tinh biến hình, rạng rỡ phóng thích năng lượng ra ngoài, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Cùng lúc đó, trong thần thức Trần Dương có thêm một đoạn tin tức, nói cho hắn biết phải làm thế nào.
Hệ thống này, đúng là cấp bảo mẫu mà...
- Xích Vũ, ngươi qua đây!
Trần Dương rời khỏi tượng thần.
- Lão đại có việc?
Xích Vũ ngẩng đầu, lung lay đầu, vứt bỏ hạt cơm trên mặt, nhảy cà tưng đi đến trước mặt Trần Dương.
- Đưa tay cho ta.
Trần Dương nắm chặt cánh Xích Vũ vươn ra.
Trong nháy máy hai tay tiếp xúc, Xích Vũ cảm thấy một cỗ năng lượng quái dị, không ngừng chui vào thân thể.
- A, lão đại...
Cảm giác dị vật xâm lấn làm cho toàn thân Xích Vũ run rẩy, nhưng vì lòng tín nhiệm đối với Trần Dương, nó cũng không tránh né, mà lựa chọn yên lặng tiếp nhận...
Rất nhanh, cỗ năng lượng này đã biến mất.
Xích Vũ ngạc nhiên phát hiện, chỗ sâu trong thần trí của mình, có thêm một hình tượng giả lập.
Nhìn kỹ, lại là Huyền Dương Công!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Xích Vũ khiếp sợ, lực chú ý theo bản năng tập trung trên hình tượng.
Hình tượng có chút lay động, dường như bị gõ vang lên.
- Ta nhận được tín hiệu ngươi truyền lại.
Trần Dương nhìn nó, mở miệng nói.
- Lão đại, ngài nói cái gì?
Trần Dương không trả lời, thông qua phương thức giống nhau, gõ lên ảnh chân dung trong thần thức Xích Vũ.
- A, sao ta cảm giác được lão đại ngài đang triệu hoán ta!
Xích Vũ kêu lên.
- Ta vừa dùng thần thức, định ra hồn khế với ngươi, từ đây ngươi chính là tùy tùng của ta...
- Giống như vừa rồi, ngươi và ta có thể thông qua thần thức gắn bó, truyền tin tức đơn giản, chỉ cần cách xa không hơn mười dặm, đều có thể nhận được tin tức.
Trần Dương đọc Sách hướng dẫn hệ thống cung cấp trong đầu, dùng ngôn ngữ dễ hiểu phiên dịch cho Xích Vũ nghe.
- Sau này ngươi muốn tìm ta, cũng có thể truyền lại tín hiệu như thế, ta sẽ biết ngươi đang ở chỗ nào... Mặt khác, nếu như ta liên tục truyền tín hiệu lại, chính là có chuyện khẩn cấp đang triệu hoán ngươi.
Mặc dù tác dụng rất đơn giản, nhưng Trần Dương lập tức suy một ra ba nghĩ đến rất nhiều tác dụng.
Mà hồn khế còn có một tác dụng: Cách không truyền thâu pháp lực!
Nhưng mà chỉ có thể từ hắn truyền lại cho Xích Vũ, chí ít hiện nay chỉ có thể như vậy.
Vì thí nghiệm hiệu quả, Trần Dương đã bảo Xích Vũ đứng trước cửa ra vào, rời đi một khoảng, sau đó mở ra chuyển vận... Pháp lực xói mòn, nhưng rất nhanh đã truyền thâu bất động, dường như đạt đến một hạn mức cao nhất.
- Cảm giác như thế nào, có trở nên cường đại không?
Trần Dương gọi Xích Vũ trở về, hỏi.
- Có!
Xích Vũ kích động gật đầu:
- Tăng lên bao nhiêu, ước chừng chừng một thành!
- Một thành... Pháp lực bên này tiêu hao đại khái nửa thành, nói cách khác, pháp lực ta tiêu hao, có thể chuyển hóa làm cho tu vi của Xích Vũ tăng gấp đôi...
Tiếp tục thí nghiệm, phát hiện hiệu quả tăng cường này, ước chừng có thể duy trì khoảng một khắc.
Trong lòng Trần Dương cực kỳ không bình tĩnh.
Hắn đã có thể tiên đoán được, kỹ năng nhìn như không lợi hại này trong chiến đấu có thể phát huy ra bao nhiêu tiềm lực!
- Xích Vũ, ngươi và ta đã ký kết hồn khế, sau này, chính là lão đại ngươi, thực sự thành người một nhà rồi!
Nhìn thấy sắc mặt Xích Vũ mờ mịt, Trần Dương khẽ cười nói.
Người một nhà? Giống như người thân?
Xích Vũ vô cùng vui mừng.
Nó không hiểu lắm về hồn khế như Trần Dương nhưng đối với nó mà nói, những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là, nó thông qua phương thức hồn khế, có mối quan hệ bền chắc không thể phá vỡ với lão đại!
- Lão đại, ta, ta khiến ngài vừa ý như thế sao...
- Đừng coi thường bản thân, nếu thành tùy tùng của ta, sau này phải tự tin một chút, bản tọa dẫn ngươi cất cánh!
Cất cánh? Bất cứ lúc nào cũng có thể bay...
Xích Vũ có chút không hiểu, nhưng mà lời này làm cho người ta nhiệt huyết dâng trào!
Nó âm thầm hạ quyết tâm, từ hôm nay trở đi, phải trả giá cố gắng gấp mười lần, gấp trăm lần, tăng thực lực.
Không vì cái gì khác, chỉ vì không muốn lão đại thất vọng, không trở thành kéo chân câu giờ kéo dài lê thê!
- Không uổng khi tiêu hao 2000 điểm công đức, quả nhiên cường đại!
Trong lòng Trần Dương cảm khái, mở hệ thống ra, phát hiện có tin tức nhắc nhở:
[Chúc mừng ký chủ mở tác dụng “tùy tùng”, chi tiết đọc tại đây]
Trong lòng Trần Dương khẽ động, nhìn qua.
Quả nhiên trên bảng tin tức, có thêm một cột:
Tùy tùng: Hỏa Liệt Điểu. Xích Vũ (32/100)
Hỏa Liệt Điểu? Không phải cú mèo sao?
Mà thời cổ đại, có lẽ sẽ gọi là gọi cú vọ, ba từ Hỏa Liệt Điểu đến từ đâu thế?
Trần Dương nhìn có chút không hiểu.
Nhưng mà hấp dẫn sự chú ý, là trị số bên trong dấu móc.
- Chẳng lẽ tùy tùng cũng có thể thông qua điểm công đức mà thăng cấp? ?
Sau khi chuyển qua dòng thần thức, xem xét một lúc, Trần Dương mới phát hiện không khoa trương như vậy, trị số trong dấu móc không phải điểm công đức, mà là một thứ gọi là “Độ phù hợp”.
Đằng sau còn có chú giải, độ phù hợp, chỉ có thể thông qua hình thức sánh vai chiến đấu để gia tăng.
Sau khi tăng đầy, tác dụng hồn khế cũng sẽ tăng lên một mức nhất định, thậm chí có thể mở ra tác dụng mới!
Mặc dù hệ thống không liệt kê nội dung cụ thể, nhưng Trần Dương đại khái có thể đoán được phương hướng.
Ví dụ như truyền tín hiệu đơn giản, hay là cách không truyền âm.
Tỉ lệ và thời gian pháp lực chuyển vận cũng phụ thuộc vào khoảng cách không gian.
- Ta từng nghe Phương Du nói qua, thế giới này có một loại thuật pháp, có thể gắn kết thần niệm giữa hai người để truyền tin tức, thậm chí cách không truyền âm.
- Nhưng Phương Du cũng nói, đây chẳng qua là đạo thuật Địa cấp trong sách! Mà với hệ thống, chỉ mất hai ngàn điểm công đức đã đổi được rồi!
Trần Dương lần nữa bị hệ thống làm cho chấn động.
Sau khi Vu Quần rời đi, trong chùa miếu căn bản không có người, Trần Dương rời khỏi đại điện, vui thích đi lại trong sân.
Mặc dù thành thần, nhưng tư tưởng của Trần Dương cũng không khác kiếp trước bao nhiêu.
Chùa miếu này giống như phòng ốc của mình, phòng ở lớn hơn, nhìn cũng thấy thoải mái hơn.
Đột nhiên, một tiếng khóc lóc trầm thấp, từ trong căn phòng nhỏ truyền đến.
Tò mò nhìn qua thì phát hiện là Lưu Toàn, nhìn thấy hắn đang quỳ trước bàn thờ, bài vị trên bàn thờ viết ba chữ Lưu Uông thị.
Đây là mẫu thân Lưu Toàn, Lưu lão thái.
Trần Dương nghĩ một lúc, Lưu Phú từng xin phép mình, muốn đặt bài vị của Lưu thái thái trong miếu để nàng hưởng thụ lễ hương hỏa của người phụ lễ.
Trong lòng các thôn dân, bởi vì có nàng mới khiến cho Huyền Dương Công phục sinh từ cơn ngủ mê, bởi vậy nàng là đại công thần của cả thôn.
Mặc dù hơi khác với chân tướng nhưng Lưu lão thái cũng có công lao dâng nén nhang đầu tiên, so với các thôn dân thì tốt hơn rất nhiều, bởi vậy Trần Dương vui vẻ đồng ý.
Lưu Phú lập tức tìm người làm bài vị, đặt trong miếu mới.
Vừa rồi sau khi dâng hương cho hắn xong, chúng thôn dân lại tới bên này, cũng dọn cống phẩm, tế bái một phen.
Lưu Toàn kích động mà khóc to.
- Nương, ngài trên trời có linh thiêng, nhất định cũng nhìn thấy, ngài thành người phụ lễ cho Huyền Dương Công... Ngài dùng một đời hầu hạ Huyền Dương Công, là đáng giá, bây giờ Huyền Dương Công tỉnh lại, chắc hẳn ngài rất vui vẻ...
Nghe Lưu Toàn nhắc lại, trong lòng Trần Dương cũng cực kỳ cảm khái, đang muốn lặng lẽ rời đi, đột nhiên phát hiện giữa không trung có một vật sáng đung đưa.