Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 66: Bắt bài

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy ván tiếp theo, nam tử thắng không ít, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Cuối cùng lại một lần nữa gian lận lúc, hắn bị người ta bắt được, chỉ là chưa bắt được tại chỗ, thế là kiên trì giảo biện.

- Ta không gian lận, Huyền Dương Công ở trên, nếu như lão khờ ta gian lận, vậy thì để nóc nhà rơi xuống, đập chết ta!

Lời vừa nói ra, mọi người trầm mặc.

Khóe miệng Lão khờ hiện lên ý cười giảo hoạt, hắn biết, một khi nhắc tới Huyền Dương Công, những người này sẽ không dám làm gì cả.

Dù sao trong thôn này, ai dám nghi ngờ Huyền Dương Công?

- Được, được, chúng ta tiếp tục đánh bài…

Lão khờ đắc ý lấy tiền trước mặt mấy nhà kia, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một trận dị động.

Mấy mảnh ngói, xen lẫn từng tảng đất vàng sột sột rơi xuống, tất cả đều nện ở trên đầu lão khờ.

Đám người hai mặt nhìn nhau.

- Sẽ không phải là... Huyền Dương Công hiển linh đấy chứ?

- Nhất định là vậy, không phải sao nóc nhà là đột nhiên sập xuống như thế, mà chỉ nện trúng một mình hắn?

Có người đỡ lão khờ dậy, phát hiện may mà chỉ trúng phần đầu, bị thương ngoài da mà thôi.

- Lão khờ, còn mạnh miệng không?

- Ta...

Lão khờ ôm đầu, bị dọa đến không nói nên lời.

Một lão giả nghiêm túc nói:

- Gian lận là việc nhỏ, để xem sau này ngươi còn dám nhắc loạn đến Huyền Dương Công không. Cũng may Huyền Dương Công nhân từ, không thật sự đập chết ngươi, chỉ là giáo huấn ngươi một chút thôi, còn không mau thỉnh tội với Huyền Dương Công!

Lúc này Lão khờ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, bất chấp vết thương trên đầu vội vàng quỳ xuống, dập đầu về phía thôn miếu.

- Huyền Dương Công, tiểu nhân sai rồi, không nên nhắc tới lão nhân gia linh tinh, về sau tiểu nhân sẽ không tiếp tục gian lận nữa...

Còn muốn gian lận nữa sao?

Hừ, xảy ra chuyện này, chỉ sợ về sau không ai dám đánh bài với ngươi nữa!

Rời khỏi Quán đánh bạc, Trần Dương trở về miếu thờ Lưu gia thôn, còn chưa đi vào, đã nghe thấy mùi thơm gà nướng.

Không cần phải nói, nhất định là Xích Vũ làm.

Trần Dương trở về đại điện, quả nhiên thấy Xích Vũ đang đặt một con gà nướng lên bàn thờ.

Da gà nướng vàng óng ánh, dầu trơn sáng loáng chảy xuôi, làm cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

- Lão đại đã trở về, vừa nướng xong, xin mời hưởng dụng!

- Gà ở đâu ra, không phải là bắt từ trong thôn đấy chứ?

- Không thể nào! Là đám đồng bọn của tiểu yêu bắt được, nướng chín mới đưa tới cho lão đại.

Trần Dương nhíu mày:

- Đồng bọn nào?

- Lão đại ăn trước đi, ăn rồi ta từ từ nói.

Xích Vũ tỏ vẻ lấy lòng.

Trần Dương mặc kệ nó, lấy gà nướng, hít một hơi, hương non vị thơm ngon.

Lại hít một hơi.

Đến làn thứ ba...

Đây chính là chỗ đáng buồn của linh niệm phân thân, không thể nào ăn cái gì!

Mới đầu Trần Dương còn không có cảm giác gì, dù sao không ăn cơm cũng sẽ không đói, nhưng một lúc sau, nhất là nhìn thấy các thôn dân ăn cơm, hắn cũng rất thèm.

Dù sao ở xã hội kiếp trước, mục đích của ăn uống đã sớm không còn là vì no bụng, mà là một loại hưởng thụ.

Thực sắc tính dã.

Hình thái linh niệm của hắn ngay cả mỹ thực cơ bản nhất cũng không thể hưởng thụ, sống kiểu gì đây?

Về phần nữ nhân...

Trần Dương cũng không biết trạng thái linh thể có được hay không, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Chủ yếu là nông phụ ở nông thôn, không nói đến đẹp xấu, mỗi ngày đều ra ruộng làm việc, phơi đen thui, cũng không trang điểm.

Trần Dương tôn trọng người dân lao động, nhưng đối mặt với nữ nhân như vậy, thật sự không hứng thú gì.

Vì tìm một chút việc vui, Trần Dương gần đây bắt đầu nấu cơm, lúc đầu chỉ là muốn ngửi mùi vị, làm đến nghiện, kết quả giật mình phát hiện, bản thân thế mà có thể sử dụng mũi, hít bảy tám phần mùi vị của đồ ăn.

Phát hiện ra điểm này khiến Trần Dương thường thường hít hà.

Mà Xích Vũ, phát hiện sở thích này của Trần Dương cũng thường xuyên vơ vét các loại thịt rừng, đưa tới cho hắn.

Tất nhiên nó là một con chim, nấu nướng có hạn, cơ bản đều là nướng.

Trần Dương cũng không cần quá nhiều.

Khi hắn hấp khí công phu, Xích Vũ giới thiệu mấy vị Tiểu bằng hữu kia:

Tất cả đều là người quen trước kia của nó, tiểu yêu trong núi rừng.

Biết được nó đi theo Huyền Dương Công lăn lộn đại phát, tìm tới, muốn húp miếng canh nguội.

- Tiểu yêu vẫn luôn nói với bọn hắn, mình chỉ là chân chạy. Mặc kệ là Khôi lão gia hay là Viên Thần, đều là lão đại giết chết. Chuyện này khiến bọn hắn vô cùng ngưỡng mộ, thế là hôm nay nướng một con gà rừng, tiến phụng cho lão đại.

Xích Vũ gãi đầu:

- Lão đại ngài cứ ăn đi, tuyệt đối đừng cảm thấy ngại ngùng...

- Ai ngại ngùng!

Trần Dương lườm nó một cái, sau khi đã hút mười mấy miệng, mùi vị gà nướng cơ bản đã hết rồi.

Trần Dương kéo mũi, mặc dù đã hít lấy hít để rồi nhưng dù sao cũng không có cảm giác thỏa mãn khi trực tiếp ăn gà.

- Đúng rồi, nếu như ta đúc lại linh thân, bản tôn có thể tự do hành động, có phải có thể nhấm nháp mỹ thực rồi không?

Ngoại trừ nhấm nháp mỹ thực, Trần Dương còn lập tức suy một ra ba nghĩ đến nhấm nháp các thứ khác...

- Đừng nói vì tăng thực lực, cho dù vì chuyện này, nhất định phải tái tạo được linh thân!

Giờ khắc này, động lực của Trần Dương đối với việc tái tạo linh thân, vô cùng cường đại.

- Không cần lãng phí.

Trần Dương hút xong mùi vị gà nướng sẽ đưa cho Xích Vũ.

- A, vâng...

Xích Vũ miễn cưỡng vui cười tiếp nhận, cắn một cái, quả nhiên không chút hương vị, chẳng khác gì gặm gỗ cả, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh Trần Dương mệnh lệnh, đành phải cố gắng làm nhai đứng dậy.

- Mấy bằng hữu của ngươi, nghe nói ngươi chiếm cứ linh tuyền của Bạch Viên tu luyện, đều muốn kiếm một chén canh?

- Cái này... Hắc hắc, là có người nói ra, nhưng ta không bằng lòng, dù sao linh tuyền là của lão đại, tiểu yêu không dám tự tiện chủ trương.

- Ừm.

Trần Dương nghe nó nói như vậy, trong lòng rất hài lòng.

Mặc dù con cú mèo này chả ra sao, nhưng làm đại sự vẫn có chừng mực.

- Vậy là ngươi nghĩ như thế nào?

Trần Dương hỏi.

- Ta nghĩ là, hiệu quả của linh tuyền cũng đủ cho mấy người nữa hưởng dụng, hiện tại có chút lãng phí, không bằng dùng nó làm nhân tình, thu mua thêm mấy tiểu yêu...

- Ngươi có thể nghĩ đến mức này, cũng không tệ lắm, nhưng cứ như vậy, người tìm nơi nương tựa sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó ngươi cho ai ngâm linh tuyền, không cho ai ngâm?

Xích Vũ ngơ ngẩn, gãi đầu:

- Tiểu yêu hoàn toàn c không nghĩ tới vẫn đề này... Vậy theo ý lão đại thì sao?

- Ngươi suy nghĩ đi, nhớ kỹ một điểm, giúp đỡ người lúc khó khăn là chuyện tốt nhưng không phải ai cho hắn lợi ích thì người đó sẽ nhớ tới điểm tốt của ngươi.

Trần Dương nói đến đây, không nói tiếp nữa.

Thật ra một linh tuyền nho nhỏ, phân chia như thế nào đều là việc nhỏ, hắn hi vọng Xích Vũ có thể thông qua chuyện này, rèn luyện năng lực một chút.

Là tiểu đệ hàng đầu của mình, Trần Dương hi vọng tương lai nó có thể gánh vác nhiều trọng trách.

Tất nhiên hiện tại không thể nói cho nó biết những thứ này, nếu không cái đuôi nhỏ sẽ vểnh đến bầu trời.

- Đúng rồi, liên quan tới Hắc Long Đàm, tra thế nào rồi?

Sau khi trở về từ Cửu Bàn Sơn, Trần Dương từng đã phân phó Xích Vũ chuyện này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)