- Nghe ngươi nói, thật ra ngươi chỉ cao hơn ngưỡng vào nghề một đại cảnh giới?
Trần Dương hơi hiểu vì sao Vương Mãng lại ức hiếp hắn rồi, không cần nói đến bối cảnh gì, chỉ so thực lực thôi, Phương Du này cũng thuộc loại đáy xã hội rồi.
Nhưng nhìn vẻ mặt hơi khó xử của Phương Du, Trần Dương chợt nhận ra lời mình vừa nói hơi quá đáng, liền vội bổ sung:
- Ít nhất ngươi còn trẻ, với lại người bên cạnh ngươi đây, mới chỉ nhị cảnh sơ giai, còn kém ngươi tới hai giai…
Xích Vũ:
- …
- Lão đại có thể lấy ví dụ người khác được không?
- Ở đây ngoài ngươi còn có ai khác đâu?
- Có chứ!
Xích Vũ dùng cánh chỉ về phía cửa điện, chỉ thấy một nữ tử gương mặt xinh đẹp đang nép ngoài cửa, thò nửa khuôn mặt ra nhìn trộm.
Chính là Hoàng Linh.
- Đến từ khi nào, sao không vào trong?
Trần Dương nhàn nhạt hỏi.
Hoàng Linh vội vàng bước vào quỳ xuống:
- Bẩm lão đại, tiểu yêu vừa đưa hai nữ tử kia về nhà xong, đến đây báo mệnh, thấy ngài đang bận nên không dám quấy rầy.
Lúc này Trần Dương mới nhớ ra chuyện đó, hỏi:
- Hai nữ tử kia đều về nhà rồi chứ?
- Vâng, gia đình hai nữ tử kia đều không dám tin họ lại trở về bình an vô sự, tiểu nhân liền nói với họ rằng Huyền Dương Công đã giết Bạch Viên, cứu được họ.
Trong huyện thành có rất nhiều người kéo đến xem, đều nói sẽ tìm cơ hội đến đây cảm tạ ngài!
- Làm tốt lắm.
Mặc dù Trường Phong huyện cách xa nơi này nhưng Trần Dương tin rằng chẳng bao lâu nữa, hắn chắc chắn có thể mở rộng thế lực tới đó.
Nghe nói Trường Phong huyện điều kiện sống tốt hơn, nữ tử ở đó cũng đều xinh đẹp nước da trắng mịn.
Thế giới rộng lớn như vậy, hắn muốn đi xem một chút!
Mà Hoàng Linh có thể giúp hắn tạo dựng chút danh tiếng trước, cũng coi như đặt nền móng ban đầu.
- Đây là thưởng cho ngươi.
Trần Dương đốt một nén hương, bỏ vào 200 điểm công đức, đưa cho Hoàng Linh.
Đây là ý gì? Thần minh gia gia sao lại thưởng cho ta một nén hương?
Hoàng Linh mặt mũi đầy nghi ngờ, đứng im không nhúc nhích.
- Mau lên đi, chuyện tốt đấy! Ngươi không hút lão tử hút hết bây giờ!
Dưới sự thúc giục của Xích Vũ, Hoàng Linh mới dám bước tới nhận lấy nén hương.
Một luồng khói thơm nồng đậm lập tức tràn vào lỗ mũi nàng.
A, đây là nguyện lực hương hỏa!
Trong lòng Hoàng Linh run lên, cuối cùng cũng hiểu ra phần thưởng mà mình nhận được là gì, lập tức há miệng hít một hơi thật sâu.
Một tầng ánh sáng lấp lánh xoay quanh thân thể nàng, ngay cả tóc và quần áo cũng bị đẩy lên.
- Đây là đột phá cảnh giới sao?
Phương Du hít một hơi lạnh.
Một nén hương mà Thượng Tiên tùy ý ban tặng, lại có thể khiến một tiểu yêu đột phá cảnh giới ngay lập tức!
Trong nén hương này, cuối cùng ẩn chứa bao nhiêu nguyện lực?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Phương Du thật sự không dám tin.
- Đây là của ngươi.
Trần Dương lại đốt thêm một nén hương, bỏ vào 200 điểm công đức, rồi gọi Xích Vũ lại nhận.
- Đa tạ lão đại!
Xích Vũ vội vã chạy đến, hít lấy hương khói, tuy không đột phá cảnh giới nhưng những chiếc lông màu đỏ lửa của nó đã mọc ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Dị tượng?
- Chỉ có linh thú thượng cổ, trong quá trình tu luyện mới có thể sinh ra dị biến, lẽ nào…
Phương Du đứng sững người.
- Cảm ơn lão đại, gừ gừ, có được nguyện lực này, tiểu yêu ta sắp hóa thành nhân hình rồi!
Xích Vũ nhe răng cười với Hoàng Linh:
- Ta sẽ sớm đuổi kịp ngươi thôi!
Hừ, tiểu tử này, chỉ vì sớm bái nhập môn Huyền Dương Công mà đắc ý lên mặt.
Tuy nhiên, Hoàng Linh đang chìm đắm trong hạnh phúc lớn lao, không rảnh để cãi nhau với Xích Vũ, lập tức quỳ xuống dưới chân Trần Dương, vì quá xúc động mà nói năng có phần lộn xộn.
- Lão đại, từ nay về sau tiểu yêu chỉ phụng sự một mình ngài, ngài có bất kỳ mệnh lệnh gì, cứ sai khiến tiểu yêu!
Nàng đặc biệt chạy đến báo cáo, vốn là muốn lấy lòng Huyền Dương Công.
Dĩ nhiên, nếu có được chút phần thưởng thì càng tốt nhưng nàng vốn không kỳ vọng nhiều, hoàn toàn không ngờ rằng Huyền Dương Công lại hào phóng đến thế!
Một nén hương, đã vượt qua nửa năm khổ tu của nàng, trực tiếp nâng lên một giai!
Đúng vậy, nàng đang nói đến loại tu luyện hấp thụ dương khí của người, nếu là tu luyện bình thường, thời gian còn phải tăng lên gấp bội!
Đối mặt với lời cảm tạ đầy xúc động của nàng, Trần Dương khẽ mỉm cười, hỏi:
- Hiện tại ngươi đang ở cảnh giới nào?
- Bẩm lão đại, tiểu yêu vừa mới tăng lên một giai, hiện tại là Cảnh giới thứ hai viên mãn!
Cảnh giới thứ hai viên mãn…
Cảnh giới quả thật cao hơn Xích Vũ khá nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc nàng từng là tà tu, thực lực mạnh hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
- Ta cũng không nói thêm gì nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi coi như là một nửa môn nhân của ta.
- Vâng! Tiểu yêu ngày mai sẽ dọn đến ngay!
- Việc này không cần thiết, ngươi vẫn ở lại Cửu Bàn Sơn, coi như giúp bản tọa trông chừng nơi đó chủ yếu là miệng linh tuyền kia, khi cần ngươi làm gì, bản tọa tự sẽ triệu hồi. Nhân tiện, linh tuyền ấy, ngươi và Xích Vũ có thể cùng sử dụng.
Trong lòng Trần Dương vẫn còn chút áy náy về thân phận tà tu của nàng, không thể đối xử như với Xích Vũ được.
Nhưng với tư cách là thuộc hạ ngoại vi, như ý tưởng trước đây của hắn, để Hoàng Linh trấn giữ sơn lâm cũng là lựa chọn tốt.
Hắn không ngờ rằng những lời này đã gây chấn động lớn trong lòng Hoàng Linh.
- Lão đại không những ban cho ta hương hỏa, còn cho phép ta tu luyện ở linh tuyền!
Ân tình lớn lao này…
Hoàng Linh run rẩy trong lòng.
Đột nhiên nàng nhớ lại lúc Xích Vũ nhận lời Huyền Dương công, từ tay mình cứu một thôn dân, lúc ấy đáng lẽ nàng phải quy thuận ngay mới phải!
- Nếu lúc đó ta quy thuận rồi, giờ đã là lão tướng như mọi người, xem con chim lùn này còn dám huênh hoang trước mặt ta nữa không!
Hoàng Linh hối hận vô cùng.
Nhưng nàng cũng thầm mừng, lúc đó không làm mất mặt Huyền Dương Công, thả người đi, bằng không hôm nay... ừ, có lẽ nàng đã không sống tới ngày nay rồi.
Sau này chắc chắn phải ra sức lập công, vượt lên trước, vượt qua con chim lùn này!
Hoàng Linh thầm quyết tâm.
Kết thúc nghi thức ban hương, Trần Dương đang định bàn tiếp với Phương Du, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu ụt ịt, tựa tiếng chó sủa nhưng ngắn hơn.
- A! Lão đại, có lẽ là tộc nhân đang gọi tiểu yêu, xin cho phép tiểu yêu ra xem!
Hoàng Linh vội vàng thưa.
- Đi đi.
Hoàng Linh rời đi chốc lát đã quay lại, hai tay bưng một vật phát sáng, dâng lên Trần Dương:
- Là một hậu bối của tiểu yêu, khi nó đi săn trong rừng gặp phải một yêu hầu chắc là tàn dư của Bạch Viên thần ban ngày chưa diệt hết đang chạy trốn, nó dẫn vài đồng bạn đuổi theo giết chết yêu hầu, đoạt được vật này.
- Nó nhận ra đây là linh khí, không dám tham lam, lại biết tiểu yêu đang hầu chuyện lão đại nên mang đến dâng…
Trần Dương đón lấy.
Đó là một chiếc gương đồng hình bát giác, nặng trĩu, xung quanh khắc những ký hiệu kỳ lạ, nhìn tổng thể có chút giống như la bàn thường thấy ở kiếp trước.
- Đây chẳng phải là thứ mà Viên Thần cuối cùng nắm trong tay, cố gắng dùng để lật ngược tình thế sao!
Lúc đó sau khi giết chết Viên Thần, hắn nhất thời quên lấy nó, rồi cùng mọi người đi về phía Linh Tuyền.
Đợi đến khi quay lại nhìn thấy thi thể của Bạch Viên, nhớ đến chuyện này, tìm kiếm thì đã không còn.
Không ngờ lại bị người khác lấy mất.
Chắc là nhân lúc họ đi về phía Linh Tuyền mà làm.
Đang ngắm nghía, trước mắt Trần Dương hiện lên thông báo của hệ thống:
[Pháp khí Hoàng cấp Thủy Ma Kính, có thể đổi thành điểm công đức giá: 200, có muốn đổi không?]