Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 54: Tìm thấy linh tuyền

Chương Trước Chương Tiếp

Sương trắng cuồn cuộn, không ngừng xuất hiện trong đầm nước này, nhìn qua giống như nhiệt khí khi mở nồi nước sôi vậy.

Trần Dương đi đến trước mặt, nhìn mặt nước, phát hiện đầm nước đen như mực.

- Ta biết, đây chính là linh tuyền trong miệng Lưu Khang, là nơi đám yêu hầu dùng để tu luyện!

- Nhưng mà chướng khí, rốt cuộc tới từ đâu? Kỳ lạ thật!

Trần Dương đi đến bên cạnh đầm nước, vươn đầu nhìn xuống, có thể rõ ràng cảm thấy chướng khí từ phía dưới chầm chậm phát ra.

Nước rất đục, biến thành màu đen, căn bản không nhìn thấy phía dưới có gì.

- Linh tuyền này, là bởi vì cỗ quan tài phía dưới, mới biến thành như bây giờ.

Thanh âm của một nữ tử, từ nơi không xa truyền đến.

Trần Dương ngẩng đầu nhìn lại, thấy một màn vô cùng quái dị:

Một nữ tử mặc y phục rách rưới, giống như xâu nướng, bị xâu trên gậy trúc thẳng tắp.

Một gương mặt không chút huyết sắc nào, ngược lại có thể nhìn ra mấy phần thanh tú.

Trần Dương đến gần nhìn, cảm thấy trên người nàng có một cỗ yêu khí nhàn nhạt.

- Ngươi là yêu?

- Ta là Viên Tinh.

Trần Dương hơi ngẩn ra:

- Vậy tình huống của ngươi là sao?

- Ta phạm sai lầm, bị phụ thân treo ở nơi này, cơ thể ta bị đút kim thạch nặng , bởi vậy không cách nào hiện ra chân thân, cũng không thể động đậy, chỉ có thể ở đây chờ chết...

- Phụ thân ngươi? Là ai?

Trần Dương chấn kinh, không thể tin được sẽ có phụ thân như thế, tra tấn con của mình.

- Viên Thần.

Là hắn!

Trần Dương càng kinh ngạc.

- Ngươi phạm vào sai lầm gì mà bị đối xử như thế này?

- Tư thông với nhân loại, đồng thời dẫn hắn đến chỗ này.

- Đây cũng không phải là cái gì…

Các loại, không phải là nàng!

Ngươi tên gì...

- Đúng, Bạch Khiết!

Nếu không phải nàng sao tên đặc biệt như thế, Trần Dương không nhớ gì cả.

- Ngươi là ai?

Lần này đến phiên Bạch Khiết giật mình, cố gắng mở ra đôi mắt yếu ớt nhìn sang Trần Dương.

- Huyền Dương Công, chủ thần Lưu gia thôn. Lưu Khang đã nói với ta chuyện của các ngươi.

- Lưu Khang...

Gương mặt Bạch Khiết như tro tàn cuối cùng xuất hiện một tia dao động.

- Hắn... Hắn vẫn ổn chứ?

- Chắc chắn tốt hơn ngươi nhiều.

- Như thế thì ta an tâm rồi, ta còn lo lắng hắn sẽ bị chướng khí ăn mòn...

Bạch Khiết cắn môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Trần Dương:

- Sau khi chướng khí nhập thể, nhân loại bình thường không thể nào giải trừ, bởi vậy, là ngài cứu hắn?

Trần Dương khẽ vuốt cằm, xem như ngầm thừa nhận.

- Ta thay hắn tạ ơn ngài.

Trong mắt Bạch Khiết tuôn ra nhiệt lệ.

- Ta ở chỗ này, ngày nhớ đêm mong hắn.

Trần Dương không phản bác được.

Trước đó Lưu Khang nói Bạch Khiết đối với hắn tốt như thế nào, Trần Dương rất nghi ngờ nhưng hiện tại hắn tin rồi.

- Ngươi là nữ nhi của Bạch Viên, bởi vì việc này mà hắn tra tấn ngươi thành bộ dạng này sao?

Bạch Khiết gật gật đầu.

Mắt thấy Trần Dương không hiểu, nàng chủ động giải thích nói:

- Phụ thân ta có rất nhiều nhi nữ, ta là một người bình thường, cực kỳ không có gì đáng chú ý tới cả, giết thì giết thôi, hắn cũng chẳng thương xót ta... Huyền Dương Công, sao ngài lại ở chỗ này?

- Ta, giết phụ thân ngươi rồi.

- Quả nhiên như ta suy nghĩ, ngài có thể khí định thần nhàn đi đến nơi này, ta đã đoán được.

Bạch Khiết thở dài, thì thào nói.

- Huyền Dương Công, xin hỏi lúc Lưu Khang nhắc đến ta, đã nói gì vậy?

- Cái này, muốn ta thả ngươi xuống trước không?

Trần Dương cũng không phải rất muốn cứu nàng, chỉ là nói chuyện với một người bị xuyên trên côn, cảm giác thật sự rất khó chịu.

Không ngờ Bạch Khiết trả lời:

- Đa tạ Thần Minh lão gia, gậy trúc đã đâm vào nguyên thần ta, một khi rút ra, nguyên thần ta sẽ vỡ vụn mà chết.

Lúc đầu phụ thân ta muốn ta ở chỗ này chịu đủ bảy ngày cực hình, mới cho phép ta chết đi, trong cơ thể ta bị trồng Đạo Hóa Trùng, bất cứ lúc nào cũng gặm ăn huyết nhục của ta...

Trần Dương không biết Đạo Hóa Trùng là cái gì, nhưng nghe Bạch Khiết nói, chắc chắn là thứ gì rất tra tấn người.

Vốn định mắng Bạch Viên một tiếng cầm thú, đột nhiên nghĩ đến, hầu tử hình như là một loại cầm thú?

- Thần Minh lão gia, ngài tới thật đúng lúc, van xin ngài đ cho ta giải thoát đi, chỉ cần rút cây gậy treo trên người ta ra...

- Được, ngươi còn muốn nói gì nữa không?

Nếu ngay cả nàng cũng nói không sống được, Trần Dương cũng không muốn giày vò nàng, huống hồ cũng không có quan hệ gì, nhiều lắm cũng giúp nàng kết thúc đau đớn mà thôi.

- Lúc Lưu Khang nhắc đến ta đã nói những gì?

Nàng vẫn còn quan tâm cái này.

- Hắn nói, hắn rất khó chịu, từng nhiều lần tới tìm ngươi, nhưng bởi vì độc chướng, hắn không vào được, chỉ có thể ngẩn người chờ đợi ở cửa núi...

- Thật sao?

Đôi mắt Bạch Khiết lập tức có ánh sáng.

- Là hắn nói.

Mặc dù nói ra những lời này, nhưng Trần Dương biết, Lưu Khang căn bản không tới tìm Bạch Khiết, lúc ấy hắn nói trong mộng như vậy, chỉ là không muốn để cho bản thân cảm thấy mình là tên cặn bã mà thôi.

Cái khác không nói, lúc mình đi tìm hắn tên đầu heo kia không hề có dáng vẻ bi thương?

Nhưng có một số việc, không cần thiết phải vạch trần.

Hắn cũng không cố ý an ủi Bạch Khiết mới không nói ra chân tướng, chỉ là có vài chuyện không nên tham dự quá nhiều.

Thần Minh không phải vạn năng.

Bạch Khiết nghe lời nói này, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Sắc mặt tái nhợt dường như cũng trở nên có chút hồng nhuận.

Sau một lát, nàng nói với Trần Dương:

- Huyền Dương Công, tạ ơn ngài đã mang đến tin tức này, ta có thể an tâm ra đi rồi.

- Ngài còn muốn hỏi ta gì không?

Đối mặt với một người gặp cực hình sắp chết, ban đầu Trần Dương cũng không có ý muốn hỏi quá nhiều, nhưng nếu nàng chủ động nhắc tới thì hắn lại mở lời hỏi:

- Trước đó ngươi nói linh tuyền này có lai lịch gì?

Bạch Khiết đơn giản nói.

Thì ra năm đó Bạch Viên lựa chọn xây tổ ở chỗ này, nguyên nhân chủ yếu là vì linh tuyền này.

Linh tuyền này phân chia hai cực âm dương, ban ngày phun ra linh khí, hấp thu trọc khí, đến ban đêm thì trái lại, biết phun nhả ra chướng khí, một âm một dương, lòng vòng không ngừng.

Chướng khí phong tỏa toàn bộ Cửu Bàn Sơn, đầu nguồn chính là nơi này.

Nhưng mà Bạch Khiết cũng nghe nói, năm đó linh tuyền này tán phát chướng khí, đều ngưng tụ ở một bên. Sau khi bị lão Tề chiếm cứ, dùng yêu lực thôi hóa, mới khuếch tán đến toàn bộ Cửu Bàn Sơn, trở thành thủ đoạn phòng ngự bảo vệ sào huyệt của mình.

Linh tuyền dùng mãi không cạn, không chỉ đủ cho Bạch Viên lão Tề tu luyện, còn khiến cho rất nhiều viên hầu đều tu thành yêu.

Chỉ là linh khí linh tuyền mỗi ngày sinh ra có hạn, bởi vì số lượng thủ hạ của lão Tề không nhiều, mà trừ hắn ra, cảnh giới mọi người đều rất thấp, một Hóa Hình Cảnh cũng không có.

Phía dưới linh tuyền có một khe nứt, nước chảy ra từ đó, chỉ là bên trong thâm sâu khó lường, không ai dám xâm nhập dò xét.

Linh tuyền bị Bạch Viên lão Tề chiếm cứ đã có tuổi rồi, vẫn rất bình thường, mãi đến trước đây không lâu…

Đại khái là mười ngày trước, linh tuyền đột nhiên không phun linh khí ra ngoài nữa, mà cả ngày phun ra chướng khí, chính là bộ dạng trước mắt bọn họ đây.

Lão Tề hoảng hốt vội vàng xuống nước tìm hiểu hư thực, kết quả phát hiện đáy nước lại có một quan tài lơ lửng!

Bị kẹt ở lối vào khe nứt kia.

Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng linh tuyền hư hao, rõ ràng có liên quan đến chiếc quan tài này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)