- Làm quen một chút, vị này là Thần quan của Trấn Linh Ti, Phương Du. Còn đây là Hộ Pháp Xích Vũ của ta.
Vừa vào núi không lâu, Trần Dương đã tìm thấy Xích Vũ người hắn sắp đặt canh gác ở đây, rồi giới thiệu hai bên làm quen.
- Thì ra là huynh đệ của Trấn Linh Ti, không cần khách sáo!
Xích Vũ nghe Huyền Dương Công giới thiệu mình là Hộ Pháp, không khỏi kiêu hãnh ưỡn ngực, lên giọng chào hỏi Phương Du.
- Còn vị này…
Trần Dương nhìn Hoàng Linh:
- Ngươi vì sao lại ở đây?
- Bẩm lão đại, do huynh đệ Xích Vũ đợi ở đây sốt ruột quá nên gọi tiểu yêu qua nói chuyện.
Nói xong, nàng như một nữ tử phàm nhân, vái chào Phương Du rồi tự giới thiệu.
Chỉ là nét mặt có chút căng thẳng không giấu nổi.
Đây chính là Thần quan của Trấn Linh Ti đấy!
Trong lòng bọn tiểu yêu như chúng, đây chẳng khác nào chuột thấy mèo.
- Không ngờ ngay cả Thần quan Trấn Linh Ti cũng ngoan ngoãn nghe theo sai khiến, Huyền Dương Công quả thật quá lợi hại!
Hoàng Linh lén liếc nhìn Trần Dương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
- Lão đại, không biết có việc gì tiểu yêu có thể phục vụ?
Trần Dương vốn định cự tuyệt ngay nhưng nghĩ lại thấy có thêm người giúp sức cũng tốt, ít nhất có thể hỗ trợ dọn dẹp chiến trường, hơn nữa với Hoàng Linh mà nói, đây cũng là một lần thử thách lòng trung thành, bèn nói với nàng:
- Ta chuẩn bị đi trừng trị Viên Thần, ngươi dám đi cùng không?
- Tiểu yêu... nguyện dốc lòng!
Hoàng Linh chỉ do dự một chút đã đưa ra quyết định.
Nếu đây là một canh bạc lớn, nàng sẵn sàng đặt cược!
Bốn người cùng nhau tiến lên, lần này có bản đồ nên nhanh hơn nhiều, Trần Dương chỉ lo hang ổ Bạch Viên vượt quá phạm vi quản hạt của mình, may mắn là hang ổ Bạch Viên cách Cửu Long Trấn không xa lắm.
Chủ yếu là đường vòng.
Giờ đã biết đường đi, chưa đầy nửa canh giờ đã đến gần hang ổ Bạch Viên.
- May mà có bản đồ, không thì dò dẫm cả tháng trời cũng chưa chắc tìm được nơi này, thật không dễ dàng gì!
Trong lòng Trần Dương cảm khái vô cùng.
Trèo lên một ngọn đồi, hướng về phía tiếng vượn hót rộn ràng nhất, Trần Dương nhìn thấy cảnh tượng từng xuất hiện trong giấc mơ của Lưu Khang:
Mấy chục cây cao vút, vươn lên giữa thung lũng, hầu như trên mỗi cây đều treo lủng lẳng một xác khô.
Vẫn còn một số thi thể tươi mới, bị mấy con vượn ôm lấy gặm nhấm, tranh giành nhau.
Dưới đất, nơi ánh mặt trời không chiếu tới, chất đống xương người và thịt vụn, không biết đã tích tụ từ bao lâu.
Dù còn cách một khoảng nhưng Trần Dương cùng những người khác đã ngửi thấy mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Không phải địa ngục trần gian nhưng cũng là nơi khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Chính giữa thung lũng, có một cây đại thụ cao vút tận mây xanh, độ cao và tán cây vượt xa mọi cây cối xung quanh.
Trên tán cây gần phía dưới, người ta dùng vỏ cây dựng lên một tòa cung điện khá đồ sộ.
Đúng vậy, so với những túp lều cây đơn sơ trên các cây gần đó, tòa này dù không phải cung điện thì cũng là biệt thự độc lập.
Diện tích ít nhất cũng hơn hai trăm mét vuông, được chia thành nhiều phòng nhỏ, thậm chí nhìn bên ngoài có thể thấy ít nhất ba tầng!
- Đây chắc chắn là nơi ở của Viên Thần rồi, con yêu hầu này thật biết hưởng thụ!
Xích Vũ vừa ghen tị vừa hậm hực:
- Dù là loài chim chúng ta giỏi làm tổ nhất cũng chưa từng ở nhà lớn như vậy!
Phương Du hỏi Trần Dương:
- Thượng tiên, giờ phải làm sao?
- Canh chừng trước, phải xác định Bạch Viên có trong hang mới hành động được.
Mấy người đợi chừng một nén hương, chỉ thấy một con yêu hầu toàn thân đỏ lòm, thân hình lớn hơn đồng loại một chút, từ dưới tiến lại gần cây đại thụ giữa thung lũng.
Trên cánh tay trái nó treo một chiếc giỏ tre lớn, tay phải lại ôm hai nữ tử không mặc quần áo, cả hai đều khóc lóc thút thít.
- Đừng khóc nữa, lát nữa gặp đại vương mà cứ khóc lóc, coi chừng đại vương ăn thịt các ngươi đấy!
Con yêu hầu nói xong, lắc đầu, tự nhủ:
- Thật không hiểu tại sao đại vương lại thích nữ nhân loài người, không có lông, cũng không có đuôi, chơi đùa có gì thú vị…
Nó ngậm giỏ tre trong miệng, chỉ dùng cánh tay trái leo cây, vẫn rất nhanh nhẹn.
Không lâu sau, nó đã lên đến tán cây, đứng trước cửa biệt thự, cung kính nói:
- Đại vương, rượu thức ăn và hai nữ tử đã đưa đến rồi.
- Nữ tử nào vậy?
Bên trong vang lên một giọng nói, sau đó, một con yêu hầu to lớn chui ra khỏi cửa.
Tuy khoảng cách có hơi xa nhưng chỉ cần nhìn vết thương trên ngực do chính mình chém ra, Trần Dương đã xác định đó chính là Viên Thần Tề Động mà hắn đang tìm, à không, lão Tề, không phải Động.
Nhưng hắn cũng nhận ra, vết thương trên ngực Bạch Viên đã bắt đầu đóng vảy, có lẽ nó có phương pháp chữa thương nhanh chóng nào đó?
- Bắt từ huyện Trường Phong về đấy.
Con yêu hầu trả lời.
- Là nữ tử chưa có chồng chứ?
Trần Dương nghe đến đây, tưởng rằng Con yêu hầu tất sẽ đáp phải, nào ngờ lại nghe thấy:
- Theo lệnh đại vương, hai vị này đều đã có nam nhân rồi.
- Tốt, he he, ngươi lui đi!
Bạch Viên ôm chặt lấy hai nữ tử, xách giỏ lên, lại chui vào trong lều cây.
Trần Dương:...
Xác định cái viên thần này họ Tề, không phải họ Tào?
- Đã nó ở nhà, vậy hành động ngay đi. Phương Du, thực lực của ngươi thế nào?
Trần Dương nói xong, nghĩ câu hỏi này quá chủ quan, sợ khó trả lời, bèn chỉ vào Xích Vũ:
- Nó gần đạt cảnh hóa hình, ngươi đánh lại được nó không?
- Tiểu nhân không dám.
- Bây giờ không phải lúc khiêm tốn, ngươi cứ nói thật đi.
- Ồ, vậy thì nó không phải đối thủ của ta.
Khóe miệng Xích Vũ giật giật, cảm giác tự tôn vỡ vụn.
- Được, lát nữa bản tọa mở màn trước, sau khi đánh nhau với Bạch Viên, ngươi phụ trách thanh toán lũ tiểu yêu, bảo vệ ta không bị quấy rầy. Xích Vũ ngươi dẫn... A Hoàng đi vòng sau, phòng khi Bạch Viên chuồn mất, các ngươi phải đuổi theo, tuyệt đối không được để lạc!
Trận này chắc chắn phải diệt Bạch Viên!
- Tuân lệnh!
- Khẳng định hoàn thành!
Ba người nhận lệnh.
Trần Dương rút Linh Hư ra, nhanh chóng lao về phía cây đại thụ.
Lúc này, Con yêu hầu đã leo xuống cây đi mất. Trần Dương vốn không muốn kinh động nó, nào ngờ tên này cảm giác cực kỳ nhạy bén, bỗng kêu lên hử, quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy Trần Dương, nó lập tức đờ đẫn.
- Ngươi.
Khỉ lông đỏ vừa há miệng, một tia đao quang lướt qua cổ, khiến lời sau nghẹn lại.
Vài giây sau, đầu lệch đi, lăn lóc xuống đất.
Trần Dương lúc này đã leo lên tán cây, đến trước cửa hang nơi Bạch Viên vừa xuất hiện.
Ở đằng xa nhìn không rõ, đến gần mới phát hiện, cái siêu nhà cây này, lại là khắp nơi bắt chước theo kiểu nhà của loài người mà xây dựng. Cửa hang đặc biệt dùng ván gỗ sửa thành hai cánh cửa hình chữ nhật, trên đó còn có mái hiên, điều kỳ lạ nhất là trên cửa còn dán một đôi câu đối. Trần Dương không có thời gian xem viết gì, trực tiếp từ khe hở mở sẵn mà bước vào.
- Mỹ nhân đừng khóc, bản vương ngoài việc trên người lông nhiều, những chỗ khác chắc chắn sẽ mạnh hơn các nam nhân của các ngươi rất nhiều…
Tiếng nói vang lên từ phòng bên cạnh, Trần Dương lặng lẽ đi qua.