- Tiểu ca tới chơi hả, hì hì, chúng ta còn chưa bái đường xong đâu!
Nghe thấy thanh âm Lưu Đại Hữu, quay đầu nhìn lại, trong đêm tối, một bóng hình xinh đẹp lờ mờ, đang chậm rãi đi tới.
Một tấm lụa mỏng linh lung hất lên, lộ ra vẻ phong tình khiến nam nhân không thể kháng cự.
Nhưng Lưu Đại Hữu biết, nàng không phải người, mà là một hoàng bì tử thành tinh!
Nhớ tới mình bị nàng mê hoặc, Lưu Đại Hữu hối tiếc không thôi…
Giữa trưa, hái thuốc xong hắn vội vã rời núi, không biết sao lại lạc đường, tới khi trời tối cũng không tìm được đường rời núi.
Lúc này một tiểu nương tử mỹ mạo xuất hiện, tự xưng là hộ gia đình trong núi, chủ động dẫn đường cho hắn.
Đi đến một trạch viện, tiểu nương tử cực kỳ phong tao mời hắn đi vào uống một chén nước chè, nghỉ chân một chút.
Lưu Đại Hữu thừa nhận bản thân lúc ấy bị mê hoặc, theo nàng về nhà...
Chuyện sau đó, hắn nhớ tới thì đỏ mặt.
Lúc đó, hắn ngửi được trên người tiểu nương tử trong ngực có một mùi khai nồng đậm, giống như đúc mùi bình thường minhf ngẫu nhiên gài bẫy bắt được Hoàng Bì Tử!
Lúc này mới chợt hiểu tỉnh ngộ, lại xem xét cái gọi là động phòng, thì ra là một ngôi mộ hoang ở dưới hang động.
Dọa hắn sợ lập tức đẩy nữ tử ra, co cẳng bỏ chạy.
Mắt thấy Hoàng Bì Tử Tinh càng ngày càng gần, trong tuyệt vọng, Lưu Đại Hữu hoảng hốt chạy bừa, kết quả một cước đạp hụt, ngã sấp xuống trên cỏ.
Một cánh tay mềm mại, lập tức bao trùm trên ót hắn, rồi trườn xuống phía dưới.
- Tướng công, nếu không muốn bái đường với ta thì đành phải tiến hành một bước…
Cánh tay nắm chặt, nắm lấy cổ Lưu Đại Hữu nâng hắn lên giữa không trung.
Không lâu sau Lưu Đại Hữu ngất đi.
Hoàng Bì Tử Tinh đặt hắn dưới đất, vén quần áo lên, hai tay muốn giật mở bộ ngực, lấy đi trái tim nóng hổi.
- Dừng tay!
Vào thời khắc quan trọng, một con chim bay lăng không rơi xuống, mổ trên tay nàng một cái.
Hoàng Bì Tử Tinh bị đau, buông Lưu Đại Hữu ra ngước mắt nhìn lại, là một con cú mèo hình thể to lớn, thân thể mơ hồ tản ra yêu khí.
- Đã là đồng loại, hà cớ gì ngăn cản ta?
Thanh âm Hoàng Bì Tử Tinh băng lãnh.
- Ục ục, Hoàng đại tỷ bớt giận, ta nhận ủy thác của người ta, đặc biệt tới cứu người này.
Cú mèo vội vàng dùng phương thức truyền thanh đặc biệt của Yêu Tộc nói.
Hoàng Bì Tử Tinh nhăn mày:
- Người nào nhờ vả?
- Thần của Lưu gia thôn, Huyền Dương Gia đại nhân! Chỉ vì người này là người của Lưu gia thôn…
- Thần? Ha ha ha...
Cú mèo còn chưa dứt lời đã bị một tiếng cười lỗ mãng đánh gãy.
- Lời này ngươi đi lừa gạt người khác, nói không chừng còn có thể, ta ở trong núi này cũng nhiều năm rồi, chưa từng nghe nói đến Huyền Dương Gia gì cả!
Thì ra thôn rách nhỏ như Lưu gia thôn cũng có thể nuôi dưỡng Chân Thần? Lời này mà ngươi cũng tin sao?
- Ục ục, sớm đoán được Hoàng đại tỷ không tin, Huyền Dương Gia cố ý cho ta một tín vật, ngươi nhìn xem...
Cú mèo lấy ngọn nến ra, phía trên có pháp lực bám vào, ánh nến lập lòe không hề giống ngọn lửa bình thường.
Con ngươi Hoàng Bì Tử Tinh híp lại, nàng cảm nhận được trong ngọn lửa màu xanh tản ra một cỗ khí tức dị thường.
Mặc dù không mạnh mẽ lắm, nhưng tựcó một cỗ uy nghiêm không thể khinh nhờn.
Không phải yêu khí, không phải quỷ khí, cái này... Quả thật là khí tức của Thần Minh!
Hoàng Bì Tử Tinh lập tức không bình tĩnh nổi nữa.
Nàng tuyệt đối không ngờ Cửu Long Trấn, không, toàn bộ huyện Hạ Thái thế mà thật xuất hiện một vị Thần Minh!
Nhưng mà…
- Cho dù hắn là thần, một tiểu yêu tà tu giết người đoạt dương như ta, hắn có thể cho ta lợi ích gì chứ?
Hoàng Bì Tử Tinh tỉnh táo, từ tốn nói.
Cú mèo cười hắc hắc:
- Hoàng đại tỷ, cho dù không đạt được lợi ích gì nhưng phần tiên duyên này ngươi không muốn kết sao?
- Thời gian còn dài, ngươi dám chắc sau này bản thân không cần đến Huyền Dương Gia? Tội gì vì một người bình thường mà đi đắc tội Thần Minh chứ?
Hoàng Bì Tử Tinh bị thuyết phục, cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu Đại Hữu.
- Quy củ của Cửu Bàn Sơn chắc hẳn ngươi cũng biết, vào đêm không cho phép vào không cho phép ra, quy củ này không phải ta định, ta không dám phá hư, nếu như hắn có thể đi ra ngoài vậy thì không liên quan gì đến ta nữa.
- Dễ thôi, ục ục, ta thay Huyền Dương Gia cám ơn Hoàng đại tỷ!
Cú mèo vội vàng rơi xuống, mổ mổ trên người Lưu Đại Hữu đang hôn mê.
Lưu Đại Hữu bừng tỉnh.
- Ta, ta không chết?
Hắn ngồi xuống, nhìn xung quanh lại không thấy Hoàng Bì Tử Tinh đâu, chỉ có một con chim trừng đôi mắt giống chuông đồng đang nghiêng đầu nhìn mình.
Cú vọ?
Sao trong miệng nó lại ngậm một ngọn nến đang cháy?
- Ục ục!
Cú mèo bay trên không trung, xoay vài vòng trên đỉnh đầu hắn, bay về phía xa, một lát sau lại bay trở về, kêu hai tiếng, lại bay về phía trước.
Mấy lần như vậy cho dù Lưu Đại Hữu là đầu heo, cũng nhìn ra cú mèo muốn hắn đi theo sau.
- Con cú vọ này kỳ quái thế nhỉ, nó muốn dẫn ta đi đâu, chẳng lẽ là về nhà?
Lưu Đại Hữu cũng không do dự quá lâu, đứng dậy đi theo…
Nếu như cú vọ thật sự muốn hại mình, hoàn toàn có thể ra tay ở chỗ này, không cần phải chuyển sang nơi khác.
Lại nói, Lưu Đại Hữu mơ hồ có suy đoán, bản thân không bị Hoàng Bì Tử Tinh giết chết, rất có thể là vì con cú vọ này can thiệp!
Nhất là ánh nến kia khiến hắn có cảm giác an tâm.
Cửu Bàn Sơn như mê cung, trời vừa tối đã có sương trắng như độc chướng phong tỏa toàn bộ sơn cốc, nhân loại bình thường chỉ có thể vào không cho ra.
Đây cũng là quy củ mà Hoàng Bì Tử Tinh nói tới.
Về phần ai định ra quy củ kia, hoàn toàn không phải là phạm vi mà hắn có thể tiếp xúc đến.
Nếu chỉ dựa vào bản thân, cú mèo cũng không chắc có thể khiến cho Lưu Đại Hữu không bị chướng khí mê hoặc, may mà hắn có ngọn nến Huyền Dương Gia cho!
Dùng pháp lực thiêu đốt ánh nến, chính là ngọn đèn sáng tốt nhất trong đêm tối, độc chướng trong núi không thể nào xâm nhiễm.
Thế là hắn nắm chặt lấy ngọn nến, không nhanh không chậm đi trước dẫn đường.
Mà Lưu Đại Hữu, mặc dù không hiểu rõ những thứ này, nhưng mỗi lần cảm thấy sắp lạc đường, ngẩng đầu lên luôn có thể nhìn thấy điểm sáng trên đầu đang chỉ dẫn phương hướng.
...
- Ngang ca, A Vân, đã đến giờ này rồi mà Đại Hữu vẫn không có động tĩnh gì, e rằng không về được nữa rồi. Người sống vẫn phải tiếp tục sống, không bằng về nghỉ ngơi trước đã?
Càng vào đêm càng lạnh, đợi một hai canh giờ, không ít người chịu không nổi nữa.
- Con của ta...
Lưu Ngang lau nước mắt, được thân thích đỡ xuống chân núi.
Đại Hữu, thật sự không về được nữa sao?
A Vân kẹt trong đám người trước khi rời đi, nước mắt lưng tròng nhìn về phía đỉnh núi.
Đôi mắt bỗng nhiên mở thật lớn.
Nơi xa kia là... Một ánh nến?
Ánh nến dường như soi sáng ra một nhân ảnh đang vội vàng đi đường.
Tim A Vân vọt tới cổ họng, vội vàng lau sạch nước mắt, nhìn kỹ lại càng ngày càng giống.
Nàng lách qua đám người, chạy vội về phía người kia.
Hành động khác thường này đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Mới đầu có người còn cho rằng nàng quá gấp gáp, muốn một mình lên núi tìm Lưu Đại Hữu, vội vàng ngăn cản.
Nhưng mà, t có người thấy được ánh nến lay động cùng bóng người được chiếu sáng phía dưới.
- A, là Đại Hữu ca!