Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 48: Phương Du báo thù

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Du giật mình:

- Vương sư huynh không thể, như thế, sẽ khiến dân chúng phẫn nộ!

- Nếu ngươi sợ chết thì ta tự đi vậy!

Vương Mãng nhặt được một thanh côn to, quấn thành bó đuốc, sau khi châm lửa thì đi về phía thôn miếu.

Đám người Lưu gia thôn vốn dĩ đề phòng hắn, mắt thấy hắn giơ bó đuốc đi tới, vội vàng đi lên chất vấn hắn có ý đồ gì.

Vương Mãng nào trả lời, trực tiếp xông qua, dọc đường đụng ngã lăn mấy người.

- Người này giơ bó đuốc, chắc chắn là muốn đi đốt miếu, mọi người nhanh chóng đi gọi thêm người, không thể để hắn đạt được mục đích!

Có người lớn tiếng kêu gọi, nghe thấy tin tức tất cả các thôn dân tuôn ra cửa chính, tiến lên ngăn cản.

Vương Mãng không chút hoang mang, gặp được người cản đường thì dùng cây đuốc trong tay làm vũ khí trực tiếp quét ngang.

Võ sư với người bình thường có chênh lệch cực lớn, Vương Mãng trông thì không dùng sức, nhưng mỗi một côn hạ xuống đã có thể khiến mấy người đổ nhào.

- Hừ, một đám ngu dân, cho rằng như vậy là có thể ngăn cản ta!

Dùng cây gậy đánh bay mấy người cản đường cuối cùng, Vương Mãng nện bước nhanh chân tiến vào đại điện thôn miếu.

Vì phòng ngừa bị quấy nhiễu, hắn quay người đóng luôn cửa lớn, vừa vặn bên chân có mấy tảng đá lớn dùng để xây tường, thế là một cước đá bay, chặn luôn cửa.

- Cái gì, tên ác nhân kia lại tới đốt miếu rồi? Má nó chứ!

Lưu Phú đang ngủ trưa nghe thấy người đến báo cáo tình hình, tức giận đến mức suýt chút nữa ngất đi.

Đầu tiên là Ngưu Hải, sau đó là đến tên võ sư này, người nào người nấy đều muốn đốt miếu, điên cả rồi hả!

Lưu Phú không kịp thay giày đã chạy vội ra ngoài, nhưng lập tức quay trở lại cầm đao bổ củi lên.

- Đi gọi người, võ sư thì thế nào, đè chết hắn! Đánh chết hắn ta chịu trách nhiệm!

Lúc Lưu Phú đuổi tới thôn miếu, bên ngoài đã có rất nhiều người tụ tập.

Đám người trước mặt đang dùng sức đẩy cửa, nhưng không thể đẩy ra.

- Tên ác nhân kia đã đi vào một hồi lâu, cũng không biết thế nào rồi!

Không ít người trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Nếu thật sự phá hư thôn miếu, nhất là làm tượng thần bị thương, vậy thì mọi người sau này cũng không có mặt mũi thắp hướng trước mặt Huyền Dương Công nữa.

- Tránh ra hết đi!

Lưu Phú kêu theo mấy tên hán tử, từ ngoài cửa miếu dùng thanh gô thô to nhất trong đống vật liệu gỗ bên cạnh, đi lên xô cửa.

Đụng vào cái thứ ba, cửa đổ.

Đám người tràn vào đại điện.

Phương Du cũng lăn lộn trong đám người, ngó đầu nhìn trong đại điện, lập tức không dám tin vào hai mắt của mình:

Vương Mãng vừa tuyên bố muốn đốt miếu, lúc này lại giống như tín đồ, quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.

- Sao có thể như vậy!

Các thôn dân cũng sợ ngây người.

Có người gan lớn đi đến trước mặt xem, phát hiện Vương Mãng nhe răng trợn mắt. Vẻ mặt kia dường như đang cố gắng nâng thứ gì lên, nhưng bởi vì quá nặng nề, lưng của hắn cũng bị ép cong, toàn thân run rẩy kịch liệt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng nhỏ xuống, dưới thân thể có một bãi rất lớn.

- Là Huyền Dương Công! Nhất định là lão nhân gia hiển linh, buộc hắn quỳ xuống tạ tội!

- Haizz ya, chúng ta nhiều người như vậy cũng không ngăn được hắn, còn để Huyền Dương Công đích thân xuất thủ...

Mắt thấy tượng thần không sao, ác nhân bị chế phục, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

- Mau nhìn, hắn bị ép cúi thấp hơn rồi!

Rất nhanh có người phát hiện, Vương Mãng vốn dĩ còn thẳng tắp nửa người trên, lúc này đã vươn người về phía trước gấp đến trên đùi, hai tay cũng bị ép chống trên mặt đất, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.

- Nhìn gì, mau giúp ta ...

Vương Mãng phát hiện Phương Du trong đám người , từ trong hàm răng chật vật gạt ra một câu cầu cứu.

Phương Du chen đến phía trước, mặc niệm chú ngữ, sử dụng pháp thuật, nhìn Vương Mãng, lập tức hít một hơi lạnh:

Nhìn thấy trước mặt Vương Mãng có một nam tử tư thế vĩ ngạn đứng đấy, tay phải ấn trên ót Vương Mãng.

- Đây là... Huyền Dương Công?

Phương Du nhìn tượng thần phía sau, mặc dù đường cong mơ hồ, nhưng có mấy phần rất giống.

Càng làm cho Phương Du khiếp sợ là toàn thân Huyền Dương Công trên dưới tản ra một tầng quang mang kim sắc, ôn hòa mà không mất đi trang nghiêm, khiến cho người ta không tự chủ sinh ra ý muốn thần phục.

- Đây là thần quang chỉ có Chân Thần mới có!

- Hắn không phải cái gì Tà Thần, thật sự là Thần Minh!

Nội tâm Phương Du run rẩy.

Trần Dương cũng phát hiện hắn thăm dò, quay đầu, nói với hắn:

- Ngươi muốn giúp hắn sao?

- Tiểu nhân... Không dám!

Phương Du vội vàng khom người hành lễ.

Đừng nói không dám lỗ mãng trước mặt Chân Thần, chỉ dựa vào Huyền Dương Công một tay đè ép Vương Mãng không cách nào động đậy, thực lực thế này, mười Phương Du hắn chỉ sợ cũng không phải là đối thủ!

Phương Du cực kỳ may mắn, Vương Mãng hai lần đưa ra chủ ý đi phá hủy miếu, hắn cũng không đáp lời, thậm chí còn khuyên hắn từ bỏ, nếu không hiện tại mình cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.

- Ta đã từng khuyên hắn rồi...

Phương Du cố gắng nhớ lại.

Trần Dương thu hồi ánh mắt, tiếp tục chậm rãi phóng thích pháp lực, đưa bàn tay hạ thấp xuống một chút xíu.

Thân thể Vương Mãng càng run rẩy.

Răng rắc! Răng rắc!

Nương theo hai tiếng vang thanh thúy, hai cánh tay Vương Mãng bị bẻ gãy, cả người bị ép rạp xuống đất, tư thái ghé trước mặt Trần Dương.

- Quá thảm rồi...

Trần Dương lắc đầu, nhưng hắn không những không buông lỏng Vương Mãng, ngược lại còn tăng cường lực đạo.

Vương Mãng hai tay bẻ gãy, chỉ có thể lấy lưng miễn cưỡng chèo chống.

- Huyền Dương Công, ta không dám mạo phạm ngài nữa, ta biết sai rồi...

Vương Mãng chật vật phun ra câu nói này, khuôn mặt đỏ lên, khóe mắt còn có huyết lệ chảy xuống.

Ngay vừa rồi bị cưỡng ép quỳ xuống đất, hắn còn mắng không dứt miệng Huyền Dương Công, uy hiếp đe dọa các kiểu.

Hắn cho rằng mình là người Trấn Linh Ti, bất kỳ người nào không dám bắt hắn.

Cho dù Huyền Dương Công là một vị Chân Thần, thì thế nào?

Một dã thần sơn thôn, còn dám trước mắt bao người giết chết một thần quan Trấn Linh Ti có bối cảnh như hắn sao?

Mãi đến lúc này, hai tay bị bẻ gãy, xương sống lưng cũng sắp bị đè gãy, lúc này hắn mới rõ ràng cảm giác được cái chết đang tới gần.

Hắn cúi đầu, cầu xin tha thứ.

- Vì sao cần phải đợi đến lúc này mới phát giác ngộ đâu, chậm.-

Trần Dương nhẹ nhàng lắc đầu.

Tới một lần thì thôi đi, thế mà còn tới lần thứ hai!

Cho rằng mình dễ bị bắt nạt hả?

Nếu tha cho hắn hắn, sao mình có thể giữ uy tín trước mặt tín đồ đây?

Ngay lập tức trên tay lại tăng thêm một chút pháp lực.

- Thượng tiên, tuyệt đối đừng bỏ qua cho hắn!

Phương Du vội vàng nói.

Nhưng mà lời còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng răng rắc, một cỗ huyết tiễn xuất hiện sau lưng Vương Mãng phía sau lưng đưa ra mà ra.

Phương Du nhìn kỹ, có một đốt xương bị bẻ gãy đâm xuyên trên lưng hắn.

Là xương sống lưng!

Bị lực lượng của Huyền Dương Công đập vụn!

Phương Du hít vào một hơi.

Vương Mãng còn chưa có chết, giống như bùn nhão nằm rạp trên mặt đất, cho dù Trần Dương thu về bàn tay, hắn cũng không động được một chút. Chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng và hận thù nhìn dưới chân Trần Dương.

- Vừa rồi ngươi bảo bản tọa giết hắn?

Lúc này Trần Dương mới rảnh rỗi hỏi thăm Phương Du.

- Vâng, người này cực kì âm tàn, lại có chỗ dựa ở Trấn Linh Ti. Nếu thả hắn trở về, chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối, tìm người đến đối phó thượng tiên.

Thượng tiên không sợ, nhưng chuyện quấy rầy như vậy dù sao cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vậy mới nhắc nhở ngài...

Trần Dương chậm rãi gật đầu, nói:

- Nhưng ngươi và hắn là đồng bạn, ngươi như vậy... Có tính là bỏ đá xuống giếng?

- Thượng tiên, tiểu nhân và hắn cũng không phải đồng bạn gì đó, mà là có thâm cừu đại hận! Lần này tiểu nhân cố ý đi xa, kết bạn với hắn là muốn nhân cơ hội này giết hắn báo thù!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)