Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 44: Viên thần còn họ tề?

Chương Trước Chương Tiếp

Câu nói đầy khí thế này lập tức khiến Hoàng Linh bị chấn nhiếp.

- Ngoài ra, trong thức hải của ngươi có một luồng khí cuồng loạn, có lẽ là do ngươi tu luyện tà đạo lâu ngày tích tụ lại, phải chăng rất khó loại bỏ? Nhưng nếu ngươi tiếp tục tu luyện, luồng khí này sẽ càng thêm cuồng loạn, sớm muộn gì cũng khiến ngươi mất đi thần trí.

Hoàng Linh lập tức trợn mắt như chuông đồng:

- Lão... lão gia, ngài làm sao biết được?

Trần Dương cười mà không nói.

Vừa mới gặp mặt, hắn đã sử dụng thần thông cảm ứng, vốn chỉ muốn xem thực lực của “Hoàng đại tiên” này, phát hiện bệnh ngầm chỉ là chuyện phụ.

Xích Vũ trợn mắt nói:

- Ngươi nói nhiều quá, Huyền Dương công là thần minh, ngài ấy có gì mà không biết?

- Dạ dạ dạ, tiểu yêu thất ngôn! Thần minh lão gia nói đúng, tiểu yêu bị luồng khí quỷ dị này làm phiền đã lâu, mỗi khi đêm trăng tròn, toàn thân đau đớn dữ dội và mỗi lần càng thêm khó chịu, xin lão gia từ bi, cứu cứu tiểu yêu…

- Ngươi hãy kể cho ta nghe chuyện về Viên Thần trước.

- Tuân lệnh!

Lần này Hoàng Linh không chút do dự, mở miệng kể:

- Viên Thần kia vốn là một con bạch viên thành tinh, đã làm vua ở vùng ngoại vi Cửu Hoa Sơn gần trăm năm, vì hắn đến từ Tề Vân Sơn, một trong những tổ đình của Đạo giáo nên lấy tên núi làm họ, tự xưng là Lão Tề…

Viên Thần, còn họ Tề?

- Phải chăng hắn có tên đơn là chữ Động?

- Điều này tiểu yêu chưa nghe nói.

Hoàng Linh chớp mắt:

- Đại nhân, chữ Động này từ đâu mà ra?

- Không sao không sao, ngươi tiếp tục đi, nhân tiện, đám sương trắng này là gì vậy?

- Sương trắng nghe nói là khí độc rò rỉ từ linh mạch trong núi, bị Viên Thần khống chế, hô hấp tự nhiên. Trước đây Viên Thần chỉ dùng khí độc này để khóa núi vào ban đêm nhưng nay ban ngày cũng dùng, có lẽ là lo sợ việc đòi cống phẩm từ huyện lệnh không thành, dẫn đến kẻ mạnh đến bắt hắn như thần minh lão gia đây nên mới điều khiển sương trắng để che giấu vị trí hang ổ của mình…

Lời nói của Hoàng Linh vẫn có chút thông tin.

Trần Dương hơi suy nghĩ một chút, hỏi:

- Hang ổ của hắn ở đâu?

- Tiểu yêu chỉ biết là ở Cửu Bàn Sơn, thực sự không biết vị trí chính xác.

Nói xong, sợ Trần Dương không tin, lại bổ sung thêm.

Vị Viên Thần kia tuy thực lực mạnh mẽ nhưng tính tình lại vô cùng thận trọng. Nghe nói thuở trước bị cừu địu truy sát, mới trốn đến nơi này, chọn Cửu Bàn Sơn làm nơi ẩn thân, chính bởi địa hình nơi đây phức tạp, lại có độc chướng bao phủ, người ngoài khó lòng tìm ra tung tích.

Ngoại trừ bọn hầu yêu thủ hạ, hắn không hề tin tưởng những yêu quái ngoại lai như chúng ta, chưa từng cho phép chúng ta tiến vào nơi hắn ẩn cư.

Trần Dương nghe xong, hơi bất ngờ.

Con bạch viên này quả là kỳ quặc, thật sự tín ngưỡng đạo sống cẩn trọng, vậy thì hãy ẩn náu cho tốt, lại còn tham lam đến thế, thấy Cửu Long Trấn không có chủ nhân, lại muốn ra ngoài kiếm chút lợi lộc.

Làm sao có thể chiếm hết mọi lợi lộc được?

- Thực lực của vị Viên Thần này so với Khôi lão gia thế nào?

Trần Dương hỏi.

Hoàng Linh suy nghĩ một lát, đáp:

- Thực lực của Khôi lão gia tiểu yêu không rõ nhưng Viên Thần ít nhất cũng không kém hơn hắn! Bằng không đã không thể trở thành chủ nhân Cửu Bàn Sơn này.

- Ừm, bọn thủ hạ của hắn thì sao?

- Bọn chúng không có gì đặc biệt, chỉ là một đàn vượn vừa mở linh trí, mạnh nhất cũng chỉ có hai yêu hầu lông đỏ, thực lực đại khái ngang với tiểu yêu.

Hỏi thêm nữa, Hoàng Linh cũng không cung cấp được thông tin hữu ích nào.

Thế là Trần Dương nói với nàng:

- Ta có thể giúp ngươi trừ khí cuồng loạn trong cơ thể nhưng có một điều, từ nay về sau ngươi không được hại mạng người nữa, bằng không nhân quả này cũng sẽ tính lên đầu bản tọa, có thể chấp nhận không?

- Lão gia thần minh, tiểu yêu chắc chắn không dám hại người nữa, đừng nói là đã hứa với đại lão gia, dù là vì mạng sống của bản thân cũng không dám nữa!

Trần Dương bước tới trước mặt nàng, một tay đặt lên trán, vận dụng thần thông Chúc phúc, từng chút một thanh trừ luồng khí kia.

Trong quá trình này, Hoàng Linh gần như có thể cảm nhận rõ ràng, trong lòng xúc động nghĩ thầm:

- Hóa ra đêm ấy con cú mèo kia tự nguyện bán mạng cho lão gia thần minh thì ra có được lợi ích thiết thực như vậy!

Không cần bàn đến chuyện khác, nếu có thể ôm được bắp đùi to này, từ nay về sau ngủ cũng dám nhắm mắt!

Phải biết rằng, thế giới yêu quái đấu đá lẫn nhau không phải chuyện hiếm, chỉ cần sơ sẩy là mất mạng.

Sau khi hoàn thành, Hoàng Linh nội thị cơ thể, khí cuồng loạn đã hoàn toàn bị thanh trừ sạch sẽ.

- Lão gia thần minh!

Hoàng Linh xúc động dập đầu liên tục.

- Ân đức lớn lao của ngài, tiểu yêu này chắc chắn không thể báo đáp hết. Trong tương lai, nếu có bất kỳ việc gì cần sai khiến, xin ngài cứ giao cho tiểu yêu, tiểu yêu chắc chắn sẽ tận tâm tận lực phụng sự!

Trần Dương nghe ra ý quy thuận trong lời nói của nàng nhưng cuối cùng đây vẫn là một yêu tà tu từng hại mạng người. Bản thân hắn dù sao cũng là một thần tiên, thu nhận loại này làm tiểu đệ, cảm thấy có chút không thích hợp.

- Nhưng nếu nàng sau này không còn hại người nữa thì cũng có thể để nàng ở lại trong núi, đóng vai trò như tai mắt gì đó…

- Ừ, lần hành động này ngươi đừng đi theo nữa, trong núi này ngươi hãy giúp ta để ý, nếu có động tĩnh gì thì đến Lưu gia thôn tìm bản tọa.

Nghe lời giới thiệu trước đó của Hoàng Linh, Trần Dương không chắc lần này có thể tìm được Bạch Viên hay không, dẫn nàng đi cùng cũng chẳng có ích gì, nếu chẳng may bị người của Bạch Viên phát hiện thì không hay.

- Vâng, tiểu yêu chắc chắn sẽ tận lực!

Hoàng Linh vô cùng vui mừng, thần minh lão gia đã giao nhiệm vụ cho nàng, ít nhất cũng coi nàng như một nửa người nhà rồi chứ?



Từ biệt Hoàng Linh, Trần Dương dẫn theo Xích Vũ tiếp tục tiến sâu vào núi.

Nửa canh giờ trôi qua, trong phạm vi tầm nhìn xung quanh, ngoài núi ra chỉ còn cây cối, cảnh vật dường như chưa từng thay đổi.

Ở giữa cũng có vài lần, có tiếng gào như khỉ vọng ra từ trong rừng nhưng khi đuổi theo thì lại chẳng thấy gì.

- Đại nhân, ngài có cảm thấy họ đang cố tình dẫn chúng ta đi về phía này không?

Xích Vũ nhắc nhở.

- Ừ, có thể có phục kích, hãy cẩn thận.

Khi đi qua một khu rừng, phía trước lại vang lên tiếng gào của khỉ, Trần Dương vừa định đuổi ra khỏi rừng thì đột nhiên cảm thấy một luồng lạnh sau gáy, hắn vội quay đầu lại, một bóng trắng đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh.

Tiếng xé gió vù vù cho thấy sự mãnh liệt của đòn tấn công.

May mắn thay, Trần Dương đã đề phòng từ trước, tay trái hắn luôn nắm chặt Ngũ Lôi Quyết, lập tức kích hoạt, đón đầu.

Bùm!

Một cú va chạm mạnh mẽ, Trần Dương liên tục lùi lại vài bước, cả cánh tay phải tê dại khó chịu.

Ngẩng đầu nhìn về phía bóng trắng, phản ứng của đối phương còn lớn hơn hắn, lùi lại mấy mét mới đứng vững.

Nhìn kỹ lại, đó là một thanh niên mặc áo dài trắng, dáng vẻ cũng khá đẹp, chỉ là khuôn mặt hơi dài.

Viên Thần?

Trần Dương vận dụng thần thông Vọng Khí, lập tức nhìn thấu chân thân của vị này - một yêu hầu trắng thân hình to lớn.

Trên thân thể nó quấn quanh một tầng khí tức màu đỏ, tựa như ngọn lửa đang nhảy múa.

Đây là yêu khí.

Xích Vũ và Hoàng Linh trên người đều có, chỉ có điều yêu khí của yêu hầu trắng trước mắt này màu sắc càng đậm, phạm vi cũng rộng hơn.

Điều này chứng tỏ tu vi của nó cao hơn hai người kia không ít!

Nhưng thần thông Vọng Khí cũng chỉ có thể nhìn thấy nhiêu đó, cụ thể cấp bậc ra sao thì không thể biết rõ.

Đúng lúc Trần Dương đang quan sát vượn trắng, yêu hầu trắng cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong đôi mắt tròn xoe kia chất chứa đầy kinh ngạc.

- Ngươi là ai, sao có thể ngăn cản được một kích tích lực của ta?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)