Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 42: Tà ma trong Cửu Bàn Sơn

Chương Trước Chương Tiếp

- Tất cả mọi người là vì Huyền Dương Công, không cần để ý, ta thắp nén hương tạ tội với Huyền Dương Công!

Vu Quần nhặt một nén nhang lên, cung kính vái trước tượng thần.

Đột nhiên tầm mắt nhoáng một cái, cảnh vật trước mắt từ thực thể biến thành hư vô.

Cũng may đây không phải lần đầu tiên Vu Quần trải qua này, kinh ngạc trong thoáng chốc lập tức ý thức được đang xảy ra chuyện gì. Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Huyền Dương Công đang đứng ở giữa không trung.

- Thượng tiên, không phải hạ quan từ chối, việc hôm nay, thật sự không liên quan gì đến hạ quan cả!

Vu Quần quỳ trên mặt đất, kinh sợ nói.

- Biết không liên quan gì đến ngươi, chỉ là có vấn đề muốn hỏi ngươi.

Trần Dương hỏi lai lịch của hai người trước đó, sau đó lại hỏi thăm Trấn Linh Ti, Vu Quần là quan viên triều đình, đương nhiên Trấn Linh Ti hơn Xích Vũ một chút:

Trấn Linh Ti, là một tổ chức khổng lồ do triều đình thành lập, tổng bộ đặt tại Kinh Thành, tất cả quận đều được phân bộ sắp xếp, các huyện ở quận cũng sẽ phái một hai võ sư ở lại, đặc biệt phụ trách yêu tà hại người.

Nhưng mà đây là thời gian hùng mạnh của Đại Chu Quốc, bây giờ quốc lực giang sơn suy yếu, rất nhiều nơi ngay cả quan phủ cũng bị mất, bị yêu tà chiếm lấy, chớ nói chi là Trấn Linh Ti.

Giống như ba huyện Quận Bắc Hạ Thái Huyện, chính là chỗ hẻo lánh nhất của Hoài Nam Quận, đã nhiều năm không có thần quan thường trú.

Hai người Vương Mãng, vẫn là Vu Quần dựa vào quan hệ với cấp trên cầu xin mấy năm, mới được phái xuống xử lý nhiệm vụ.

- Nói như vậy, bọn hắn ở trong Trấn Linh Ti, đẳng cấp cũng không cao lắm?

- Có lẽ là vậy, từ cốt lõi Kinh Thành đến châu, phủ, từng bậc trở xuống, một thần quan phủ cấp, bất luận phẩm cấp hay là thực lực, cũng đều là thấp nhất.

Nhưng mà hạ quan cũng nghe nói, có vài nhi tử thế gia sẽ phái vãn bối có thiên phú vãn đến phủ cấp lịch luyện lấy kinh nghiệm. Dù sao nơi này cũng có thể tiếp xúc với tà ma, về phần thân phận bối cảnh của hai người, hạ quan thật sự không biết.

Nghĩ đến lời nói ngông cường trước khi Vương Mãng rời đi, Vu Quần cẩn thận từng li từng tí xin chỉ thị:

- Thượng tiên, nếu như Vương Mãng muốn làm yêu, tới khiêu khích thượng tiên, việc này nên xử lý thế sao?

- Ngươi ra ngoài nói cho đám người Lưu Phú, nếu như tên kia lại đến, mặc kệ làm gì cũng không cần quan tâm, bản tọa tự có sắp xếp.

Mặc dù hắn thờ phụng cẩu đạo, bình thường cũng chẳng muốn đắc tội với người có bối cảnh như võ sư Trấn Linh Ti, nhưng hành động của Vương Mãng đã khiêu chiến đến điểm mấu chốt của mình!

- Sao người nào người nấy đều thích đốt miếu thế nhỉ, lão tử khó khăn lắm mới có một cái miếu, dễ dàng gì đâu!

Nếu thật sự để cho người ta đập nát tượng thần, đốt miếu, mọi người nhất định sẽ cảm thấy Thần Minh chẳng linh thiêng xíu nào, ai dám đến thắp hương nữa?

Bởi vậy vừa rồi nếu không phải đám người Lưu Phú kịp thời chạy đến ngăn cản, Trần Dương cũng dự định xuất thủ.

Nếu tên võ sư kia còn dám tới, hắn sẽ khiến người này nằm ngang đi ra!

- Nhưng mà cái tên Phương Du kia, phẩm hạnh cũng không đến nỗi nào…

Trần Dương như có điều suy nghĩ.

Sau khi rời khỏi mộng cảnh rời đi, Vu Quần truyền đạt ý của Trần Dương tới mọi người. Mặc dù đám người tức giận bất bình, nhưng nếu Huyền Dương Công đã buông lời không truy cứu, mọi người cũng chỉ đành rời đi.

Vu Quần dẹp đường hồi phủ, hỏi nha dịch, biết được hai người Vương Mãng đang ngủ lại dịch quán thì cho người ta chuẩn bị thịt rượu, hắn đích thân đi qua, muốn trấn an Vương Mãng tính khí nóng nảy, không muốn hắn lại đi gây sự với Huyền Dương Công.

Làm như thế, thật ra là cân nhắc cho Huyền Dương Công.

Dù sao Vương Mãng cũng là người của Trấn Linh Ti, nếu hắn đả thương Huyền Dương Công, hậu quả không cần phải nói. Nếu như bị Huyền Dương Công gây thương tích, chuyện này truyền lên trên, rất có thể sẽ gây bất lợi cho Huyền Dương Công.

Không ngờ Vương Mãng vô cùng càn rỡ, mở miệng là gọi một tiếng Tà Thần, Vu Quần thấy mà nhíu chặt mày, đang muốn vỗ án rời đi, đột nhiên nha dịch đến báo, nói trưởng trấn Lục Chiến Cửu Long Trấn có việc gấp cầu kiến.

Vu Quần truyền hắn tiến đến, đi tới gian ngoài gặp mặt.

- Thái gia, Chu gia thôn có hai vị thợ săn, mất tích ở phụ cận Cửu Bàn Sơn, người trong thôn nghi ngờ bị tà ma trên núi bắt đi, đến chỗ ta cầu xin tìm giúp…

Vừa thấy mặt, Lục Chiến đã vội vàng nói rõ ý đồ đến đây.

- Cửu Bàn Sơn?

Vu Quần nghe xong, lông mày nhăn lại.

- Cửu Bàn Sơn tà ma hoành hành, bản quan đã sớm hạ lệnh không cho phép bất kỳ kẻ nào lên núi, sao có người không xem tính mạng của mình ra gì thế?

Lục Chiến nói:

- Nghe nói hai người này không lên núi, bọn hắn nghỉ đêm trong lều vải dưới chân núi, ngày hôm sau đã không thấy tăm hơi đâu. Có thôn dân đi tới chân núi Cửu Bàn Sơn, tìm được công cụ đi săn của bọn hắn, bởi vậy nghi ngờ tà ma trong núi bắt người đi.

- Cái gì? Tà ma rời núi bắt người? Chưa bao giờ xảy ra chuyện này.

- Không chỉ như đây, lúc trước trong Cửu Bàn Sơn, chỉ có ban đêm mới có thể sinh ra độc chướng, mê hoặc lữ nhân, đến sáng sớm sẽ lui đi. Nhưng những gày gần đây, ban ngày độc chướng cũng không thối lui, mà lại phạm vi càng lớn ra.

Lại có việc này!

Vu Quần hít một hơi lạnh, suy nghĩ một chút nói:

- Lục trấn trưởng, việc này ngươi có chủ ý gì không?

- Hạ quan nghĩ xin mời Huyền Dương Công xuất mã, tru sát tà ma, thế nhưng Cửu Bàn Sơn cũng không nằm trong thôn Lưu gia. Bởi vậy hạ quan không dám báo cáo với lão nhân gia ấy, nghĩ đến thái gia mặt mũi lớn nên mời thái gia qua đó nói một câu.

- Chuyện này…

Vu Quần vẫn còn cân nhắc thì phòng cửa bị đẩy ra, Vương Mãng sải bước đi vào gian phòng.

- Tìm Tà Thần đối phó tà ma? Ta thấy các ngươi điên rồi, chuyện này, sư huynh đệ chúng ta sẽ đi một chuyến! Các ngươi dẫn đường đi!

Vương Mãng bất ngờ nói.

Trước đó bọn hắn đến chỗ này là để đối phó Khôi lão gia, kết quả vồ hụt, cứ như vậy trở về phục mệnh, thật có lỗi với sự gian khổ suốt dọc đường.

Lúc trước hắn muốn đi tru sát Tà Thần Huyền Dương Công, cũng vì giành được điểm công lao để trở về lĩnh thương, ai ngờ gặp phải một đám ngu dân ngăn cản, không thể ra tay.

Bây giờ nghe nói có tà ma hại người, hắn cảm thấy đây không phải là chủ động đưa công lao tới sao?

- Trước diệt tà ma rồi lại diệt trừ kia Huyền Dương Công gì đó, chuyến này trở về cũng không lỗ…

Vương Mãng âm thầm đắc ý nghĩ.

Người của Trấn Linh Ti muốn xuất thủ Tru Tà, thiên kinh địa nghĩa, thân là quan địa phương Vu Quần cũng chỉ có thể phối hợp.

Ngay lập tức một đoàn người tiến về Cửu Bàn Sơn.

Sau nửa canh giờ, bọn hắn leo lên một toà sơn phong vô danh đối diện Cửu Bàn Sơn, phóng tầm mắt nhìn qua mấy chục toà sơn phong liên tiếp, thật giống như cánh hoa sen chụm lại, ở giữa mây mù lượn lờ, phác hoạ ra sơn cốc giăng khắp nơi.

- Những sơn phong này liên kết với nhau, ở giữa tổng cộng có chín sơn cốc, bởi vậy gọi Cửu Bàn Sơn. Nhưng sơn cốc ở giữa như mê cung, cho dù không có sương trắng, người bình thường đi vào cũng sẽ lạc đường, hai vị thần quan còn xin thận trọng.

Lục Chiến giới thiệu tình huống Cửu Bàn Sơn cho hai người.

- Trên núi gần đây có tà ma gì nổi tiếng không?

Phương Du hỏi.

- Nghe nói có không ít tà ma giấu ở trong núi này, trước đó vài ngày, Huyền Dương Công mới vừa cứu một hán tử của Lưu gia thôn ra, nghe nói là bị hoàng bì tử tinh mê hoặc…

- Hừ, làm ra vẻ thôi. Tà Thần quen dùng mánh khoé, những thứ này ngu dân dễ bị lừa cực kỳ!

Vương Mãng khinh thường nói, sau đó gọi Phương Du xuống núi, tiến vào cửa núi Cửu Bàn Sơn.

Đám người Vu Quần cũng đi theo.

Thôn dân Chu gia thôn, hơn phân nửa đều tụ tập ở chỗ này, mắt thấy huyện lệnh giá lâm, tất cả đều quỳ xuống chào.

Người thân của hai người mất tích khóc sướt mướt, khẩn cầu huyện lệnh làm chủ.

Sau khi nâng đỡ mọi người đứng dậy, đột nhiên nghe thấy có người hô to:

- Mau nhìn, Chu Bưu trở về rồi!

Đám người khiếp sợ cùng nhìn qua, nhìn thấy một nhân ảnh lay động ung dung đi ra từ vụ khí, chính là Chu Bưu mất tích mấy ngày nay.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)