Thân là Thần Minh Trần Dương, hắn tương đối mẫn cảm với hương hỏa, ngay lập tức lần theo sương mù nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một ngọn núi khói mù lượn lờ, còn có không ít người bao quanh, nhìn động tác thì hình như đang tế bái cái gì đó.
Thế là hắn tò mò đi đến, lại là thôn trưởng Lưu gia thôn Lưu Phú, mang theo mười mấy người già trẻ, dập đầu bái tế trước hương án.
Trên hương án đặt bài vị, viết chữ Sắc phong sơn thần Cảm Đương.
- Thế mà lại tế bái sơn thần? Mẹ nó...
Trần Dương nổi giận.
Rõ ràng đám người Lưu Phú đêm tối không dám lên núi đi tìm Lưu Đại Hữu, đành phải ở chỗ này lập đàn xin thần phù hộ, để bày tỏ bản thân đã cố gắng làm chút gì đó.
Vấn đề là cho dù mình không có cảm giác tồn tại thì tốt xấu gì cũng là thần chân chính của Lưu gia thôn mà.
Người trong thôn xảy ra chuyện, bọn hắn tình nguyện đi bái tế sơn thần hư vô mờ mịt này cũng không thèm bái tế mình.
Quan trọng hơn nữa, cống phẩm là một cái đầu heo!
Nguyên thân, ít nhất đã năm mươi năm rồi chưa được ngửi mùi thịt heo nữa là?
Trần Dương cảm thấy mình bị làm nhục!
Nhưng ngoại trừ bất lực cuồng nộ thì hắn không làm được gì cả.
Đúng lúc này, một trận loạt thành âm xoạt xoạt truyền đến, Trần Dương quay đầu nhìn lại.
Là một con cú mèo không biết từ chỗ nào bay tới, đầu rất lớn, rơi vào trên tế đàn, đang mổ cơm ngô, ăn uống vô cùng ngon lành.
Nhìn kỹ thì trên thân cú mèo quanh quẩn một tầng sáng màu hồng.
Thân là Thần Minh Trần Dương, có thể phân biệt ra đây là yêu khí.
- Thì ra là một con tiểu yêu...
- Đúng rồi, trong Cửu Bàn Sơn hình như có tà ma, sinh vật bình thường chắc chắn sẽ không đi vào, nhưng một tiểu yêu, trông không lợi lắm nhưng lên núi dẫn một người ra ngoài chắc hẳn có thể làm được chứ nhỉ?
Trần Dương cảm thấy đáng để thử một lần, thế là lặng lẽ tiếp cận cú mèo.
Vật nhỏ này đang ăn uống thỏa thích, đột nhiên sau lưng truyền tới thanh âm vô cùng uy nghiêm:
- Còn ăn nữa, ta tới thu thập ngươi đây!
Ai ?
Cú mèo đột nhiên đứng dậy, theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy một bức tượng cao lớn toàn thân bao phủ kim quang, đứng sau lưng mình.
Trên người phát ra khí tức uy nghiêm bức người, làm cho người ta không dám kinh thường.
- Trên người hắn là... Thần quang? Đúng, chỉ có thần quang mới có loại hiệu quả này!
Mặc dù Cú mèo chưa thấy qua Chân Thần, nhưng dù sao cũng là tiểu yêu có linh trí, vô sự tự thông hiểu được một vài thứ.
- Ta thế mà bị một vị Thần Minh để mắt tới!
Cú mèo bị dọa đến hai chân nhũn ra, nháy mắt muốn chạy trốn, nhưng vừa vỗ cảng trong đầu giống bị một chùy nặng nề giáng xuống, trực tiếp ngã trên bàn thờ.
- A, Thần Minh ra tay với ta!
Lực lượng thật đáng sợ! Chẳng trách thần lực không thể ngăn cản!
Cú mèo nào biết, đây là Trần Dương sử dụng thần thông “Chấn nhiếp” với nó, nếu là nhân loại hoặc động vật bình thường chỉ sợ là đã mất đi ý thức, tiến vào trạng thái nói gì nghe nấy.
Cũng may là nó có chút yêu lực, thần trí mới không sụp đổ ngay.
Trần Dương cũng không thể ngờ ngay cả một con cú mèo cũng không thể tóm được, cần dùng thần thông thứ hai, tinh thần lực đã không đủ dùng, đành phải kiên trì hù dọa hắn:
- Bản tọa nhân từ, không muốn tổn thương ngươi, nhưng nếu ngươi có ý đồ đào tẩu, cũng đừng trách ta không khách khí.
- Ta không trốn, ta nghe lời, xin Thần Minh lão gia tha mạng!
Cú mèo đứng lên, dập đầu về phía thần bài, nó không thể phun ra tiếng người chỉ có thể sử dụng thần thức đặc thù của yêu tinh để truyền thanh, hắn tin tưởng vị thần linh này nhất định có thể nghe thấy.
- Ục ục, sơn thần lão gia, ta không có ý ăn cống phẩm của ngài, ngài uy vũ hùng tráng, tha cho tiểu yêu ta đi!
Trần Dương: ...
Sơn thần gì chứ, mọe nó cả nhà ngươi mới là sơn thần!
- Ta không phải sơn thần, ta là Huyền Dương Gia!
Huyền Dương Gia? Sao nghe thấy quen tai như thế?
Cú mèo nháy mắt, đột nhiên nghĩ tới, là vị kia trong ngôi miếu đổ nát của Lưu gia thôn?
Lâp tức sửng sốt.
Nó đã từng lăn lộn ở đây được một khoảng thời gian rồi, chưa từng thấy Huyền Dương Gia hiển linh mà.
Nhưng người ta tự giới thiệu, chắc chắn không thể là giả.
- Huyền Dương Gia, thật xin lỗi, ta không nên ăn cống phẩm của ngài…
Cú mèo quỳ xuống dập đầu, không phải trên bài vị viết là sơn thần sao? Cho nên có liên quan gì đến Huyền Dương Gia chứ?
- Ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện…
Trần Dương không nói nhảm với nó nữa, trực tiếp nói ra yêu cầu.
Cú mèo nghe xong, mày nhăn lại:
- Người mà Thần Minh lão gia nói, trước kia tiểu yêu lắc lư ở khu vực lân cận vừa vặn bắt gặp, hắn bị một tên Hoàng Bì Tử Tinh trong núi này câu dẫn. Tên Hoàng Bì Tử Tinh này thích nhất câu dẫn nam tử trẻ tuổi, lấy lễ nghĩa của nhân loại bái đường thành thân, sau đó thải âm bổ dương, mãi cho đến khi ép khô dương khí.
Tiểu yêu cũng không sợ nàng, nhưng ta và nàng gần đây nước giếng không phạm nước sông, nếu cướp người trong tay nàng, sợ là nàng không cho...
Cò kè mặc cả?
Huyền Dương Gia hừ một tiếng:
- Bản tọa đương nhiên không để ngươi làm không công, chờ ngươi trở về, bản tọa sẽ xem xét.
Cú mèo vui mừng trong lòng, Thần Minh hứa hẹn, vậy dĩ nhiên là sẽ không quỵt nợ, vội vàng thở dài nói:
- Thần Minh lão gia nói quá lời, làm việc cho lão gia, là vinh hạnh của tiểu yêu, ban thưởng hay không cũng không đáng kể, khụ khụ, có chút thành ý là được rồi.
Nhưng với thể diện của tiểu yêu tên hoàng bì tử kia chưa chắc đã bằng lòng thả người, nếu như lão gia có thể giao ra tín vật gì khiến tên kia tin tiểu yêu không phải giả truyền thánh chỉ, ta nghĩ nàng chắc chắn sẽ cho ta mặt mũi!
Tín vật...
Trần Dương trông thấy trên bàn thờ có ngọn nến chưa đốt, tùy ý chọn một cái, rót pháp lực còn thừa trong cơ thể vào đó…
Đây là một loại năng lực bình thường của một vị Thần Minh, cũng không phải thần thông gì đó.
Cú mèo hiểu ý, đi lên ngậm lấy ngọn nến, bay về phía Cửu Bàn Sơn.
- Haizz, các ngươi xem xem con cú mèo kia tha ngọn nến đi rồi!
Một vị hậu sinh của Lưu gia thôn, vô cùng ngạc nhiên nói với đám người thôn trưởng.
Thôn trưởng Lưu Phú tùy tiện nhìn thoáng qua, mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng cũng không rảnh suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn trầm ngâm, quay đầu nói với Lưu Ngang phụ thân Lưu Đại Hữu nói:
- Nhị bá, mặc dù chúng ta sắp xếp cung phụng, nhưng sơn thần có bằng lòng ra tay giúp đỡ hay không vẫn chưa biết, những gì chúng ta có thể làm cũng đã làm rồi, trong lòng ngươi nên có chuẩn bị.
- Vâng, đa tạ thôn trưởng hỗ trợ.
Lưu Ngang gật gật đầu, hắn hiểu ý của thôn trưởng, sơn thần, là một khái niệm rất rộng rãi, tựa như thần sông, lão thiên gia như này có tồn tại hay không cũng rất khó nói.
Cho dù tồn tại, bình thường dân bản xứ cũng không bái sơn thần, tạm thời ôm chân phật như thế có thể linh nghiệm được sao?
Ký thác hi vọng mờ mịt vào sơn thần, cũng chỉ là cách cuối cùng mà thôi, không làm vậy thì biết tính sao đây. Chẳng lẽ bảo thôn dân lên núi chịu chết, hay là đi vào thôm tìm vị Huyền Dương Gia vô dụng trong thôn?
- Thúc, hay là chúng ta đi mời Khôi lão gia, ta nghe người ta nói, bình thường không cần cung phụng, chỉ cần tam sinh đầy đủ, Khôi lão gia cũng có thể hiển linh...
Một tên thôn dân tiến lên đề nghị.
Lưu Phú nguýt hắn một cái:
- Món nợ với Khôi lão gia còn chưa trả hết, ngươi cho rằng mời không sao?
- Không phải là hàng năm... Một miếng thịt, mấy thôn kia cung phụng Khôi lão gia, năm nào mà không phải mưa thuận gió hoà.
- Đúng vậy, ngay cả Tất Gia Cương mấy ngày trước cũng gia nhập, sao chúng ta không thừa cơ hội này cũng cung phụng Khôi lão gia chứ?
- Không sai, Khôi lão gia là công khai ghi giá, Huyền Dương Gia thôn chúng ta ngược lại không cần gì cả, không quan tâm đến việc gì.
Mấy tên thôn dân bàn luận sôi nổi.
Lưu Phú vừa nghe đã hiểu, bọn hắn đâu quan tâm tới Lưu Đại Hữu, chỉ muốn mượn lý do này, cung phụng Khôi lão gia thôi.
Lưu Phú không phải chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này, chỉ là nghĩ đến chuyện hàng năm phải bày đồ cúng một tiểu hài tử, hắn thực sự không nỡ xuống tay.
Nhưng nếu năm nay tình hình lại không ổn nữa, chỉ sợ không muốn bái Khôi lão gia cũng không được.
- Việc này, bàn sau đi!
Lưu Phú thở dài.
...
- Tiểu ca tới chơi hả, hì hì, chúng ta còn chưa bái đường xong đâu!