Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 35: Bảo đao tới tay

Chương Trước Chương Tiếp

Xem ra kế hoạch này của mình không thể thực hiện được rồi.

Trần Dương ngầm thở dài, đang định nhã nhặn từ chối, đột nhiên nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi:

- Ngươi nói ngươi thành hôn nhiều năm, vẫn không có đứa bé, nguyên nhân là gì?

- Vâng, việc này nói ra cũng rất dài dòng...

Triệu đồ tể sắp xếp lại từ ngữ, nói:

- Phu nhân của tiểu nhân lúc tuổi còn trẻ cũng mang thai một đứa bé. Năm đó lúc mang thai ba bốn tháng, ban đêm đi ra ngoài đi vệ sinh, bất ngờ gặp được nữ nhi nhà hàng xóm Lưu Năng đang làm chuyện xấu với một tên tiểu tử.

Phu nhân ta lanh mồm lanh miệng, ngày hôm sau đã nói cho Lưu Năng, Lưu Năng về nhà ép hỏi nữ nhi, vừa đánh vừa mắng, cô nương kia đêm đó nhảy giếng chết rồi.

Về sau chưa đến mấy ngày, phu nhân ta mơ thấy nha đầu Lưu gia, cắn răng nghiến lợi nói cho nàng biết, đáng đời nàng cả một đời vô hậu.

Sau khi phu nhân ta tỉnh lại thì mất thai nhi, sau đó những năm này, nàng cũng mang thai thêm qua mấy lần, nhưng không quá ba bốn tháng sẽ bị đẻ non.

Tiểu nhân đã bày bài vị của nha đầu Lưu gia, cung phụng nhiều năm, nhưng vẫn vô dụng... Mong Huyền Dương Công giúp đỡ phu thê tiểu nhân!

Trần Dương nghe xong, nhíu mày.

Nói như vậy, phu nhân hắn không mang thai được đứa bé, là do quỷ nữ tự sát kia quấy phá?

- Ngươi chờ xíu!

Trần Dương rút ra một phần linh niệm, trở lại trong hiện thực, nhìn thê tử đang ngủ say bên cạnh Triệu đồ tể.

Chợt nhìn qua cũng không có gì dị thường.

Trắng trắng mềm mềm, vẫn rất đầy đặn...

- Xem ra cũng không giống bị quỷ quấn? Đúng rồi, ta mới vừa học được thần thông Vọng Khí, không biết có thể dùng được trong tình huống này hay không?

Ôm thái độ muốn thử một chút, Trần Dương kích hoạt thần thông nhắm về phía nữ nhân kia…

Ánh mắt lập tức xảy ra biến hóa, có chút giống kiếp trước lúc chơi trò chơi nghịch súng chiến, nhìn thấy hình ảnh sau khi đeo thiết bị nhìn ban đêm lên.

Lại nhìn nữ nhân kia, lập tức phát hiện phần bụng của nàng có một đồ vật màu đen xám trông giống hỏa diễm, vẫn đang chảy xuôi.

Trần Dương vươn tay cẩn thận chạm vào.

Cảm giác giống như yêu khí, nhưng âm hàn hơn.

- Có lẽ, đây chính là quỷ khí?

Trần Dương không hiểu rõ về quỷ hồn, cũng khó xác định.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nữ nhân này nhiều năm không thể mang thai chắc chắn là do hàn khí này giở trò quỷ!

Về phần nữ quỷ kia, Trần Dương đi trong phòng kiểm tra một vòng, không phát hiện ra khí tức tà ma.

Đã nhiều năm như vậy, chỉ sợ bản thân nàng ta đã sớm đi đầu thai, chỉ là quỷ khí vẫn còn lưu lại, ảnh hưởng tới nương tử của Triệu đồ tể.

Có lẽ nương tử của Triệu đồ tể mau mồm mau miệng, năm đó cô nương kia chết, nàng cũng phải chịu trách nhiệm.

Nhưng không nhiều.

Dù sao tự tử là lựa chọn của cô nương kia. Mà nhiều năm như vậy rồi, nương tử nhà Triệu đồ tể cũng xem như trả giá rất lớn rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Dương hội tụ pháp lực trên đầu ngón tay, vừa phun ra hàn khí kia đã lập tức bị đuổi tản ra.

- Không biết Chúc Phúc có tác dụng với phụ nhân mang thai không, đã làm chuyện tốt thì phải làm đến cùng, thử một lần...

Trần Dương tiếp tục thi triển lên thần thông Chúc Phúc.

- Ừm...

Nữ nhân kia trong lúc ngủ mơ phát ra một tiếng nỉ non thoải mái.

Vài giây đồng hồ sau, Trần Dương xong việc.

Cảm giác có chút yếu ớt.

Thần thông Chúc Phúc, tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.

Hắn lần nữa trở về trong mộng cảnh Triệu đồ tể.

- Bản tọa mới vừa đi xem, trong cơ thể nương tử ngươi quả thật có lưu lại quỷ khí của nữ quỷ kia cho nên nhiều năm không thể mang thai. Bản tọa đã thanh trừ sạch sẽ quỷ khí, thuận tiện giúp nàng cải thiện thể chất, sau này cày cấy nhiều hơn, nhất định có thể sinh hạ một nam một nữ.

- Đa tạ Huyền Dương Công lão gia!

Triệu đồ tể vô cùng kích động.

Mặc dù hắn không nhìn thấy quỷ khí gì đó, nhưng Huyền Dương Công đích thân nói tới, há có thể là giả?

Trong đầu Triệu đồ tể đã bắt đầu suy nghĩ xem đi đâu để mua thêm pín bò bồi bổ, nếu không thì đổi mổ heo đổi thành giết trâu, như vậy có thể tự sản từ tiêu...

- Hửm!

Trần Dương thấy sắc mặt Triệu đồ tể biến ảo, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nội tâm có chút sụp đổ.

Giúp ngươi hoàn thành chuyện lớn như vậy, tiểu tử ngươi nói gì thì ta mới nói tiếp, nói đến việc chính chứ!

Chỉ đành chủ động nói:

- Bản tọa chúc phúc ngươi, cũng không mưu đồ báo đáp gì cả, nhưng ngươi không thể trả nợ ân tình cho bản tọa, ngược lại tự hại phúc phận của mình. Vì lo lắng cho ngươi nên bản tọa có thể tùy tiện lấy đi một vật, phá bỏ ràng buộc này...

Trần Dương nói lắp bắp, nhưng Triệu đồ tể nghe xong, lại gật đầu như giã tỏi.

Đúng vật, ân tình của Thần Minh sao có thể thiếu sao? May mà có Huyền Dương Công suy nghĩ cho mình!

- Tiểu nhân nhà nghèo phòng nát, không biết có thứ gì có thể khiến Thần Minh lão gia coi trọng?

Triệu đồ tể ngượng ngùng nói.

- Ừm... thanh đao ngươi treo trên tường, có lẽ bản tọa có thể dùng được, không biết ngươi có bằng lòng từ bỏ những thứ mình yêu thích không?

- Thần Minh lão gia nói gì vậy! Ngài ân trọng như núi, một thanh đao có là gì chứ, ngài cứ cầm đi! Lại nói thanh đao này tiểu nhân cũng không dùng được, cho dù thờ phụng cũng không có ý nghĩa gì.

Trần Dương lặng lẽ lau mồ hôi.

Hành động nhiều như vậy, phí bao nhiêu sức lực, cuối cùng mới lấy được thứ mình cần.

- Đúng rồi, không biết thanh đao này có lai lịch ra sao?

- Tổ tiên tiểu nhân, là một vị thợ rèn, từng hầu hạ một vị tướng quân, thanh đao được vị tướng quân này dùng trên chiến trường, thanh đao này cũng chém được ngàn tên giặc rồi.

Về sau vị tướng quân này bị người ta hãm hại, trước khi chết giao thanh đao này cho tổ tiên tiểu nhân, sau đó nhiều đời truyền đến trên tay ta.

Đúng rồi, tổ tiên tiểu nhân có nói, thanh đao này phàm nhân không thể sử dụng, nhà ta cũng chỉ là thay mặt bảo quản, tương lai phải giao đến tay của nó. Bây giờ xem ra chủ nhân thực sự chính là Thần Minh lão gia ngài rồi!

Tiểu nhân bảo quan thanh đao này rất nhiều năm, cuối cùng cũng có thể giao ra, xin ngài nhất định phải nhận lấy! Thanh đao này chỉ có ở bên cạnh ngài mới có thể phát huy giá trị của nó!

Đối với Triệu đồ tể mà nói, mặc kệ chủ nhân của thanh đao này là ai, căn bản không quan trọng, dù sao bản thân cũng không dùng được.

Hắn mong Huyền Dương Công nhận lấy thanh đao này, thứ nhất là báo ân trong lòng, thứ hai là thanh đao này hữu dụng với Huyền Dương Công, với hắn mà nói, cũng là vinh quang lớn lao!

Bởi vậy nói xong lời cuối cùng, hắn lại đau khổ khẩn cầu Huyền Dương Công nhận lấy.

- Nếu như thế ta đành nhận vậy, về sau muốn tìm ta thì đến miếu thắp hương.

Trần Dương cũng không phải người lắm lời, trực tiếp rời khỏi mộng cảnh, lấy đao, trở về trong miếu.

...

- Đúng là đao tốt!

Dựa vào ánh đèn trước tượng thần, Trần Dương quan sát tỉ mỉ bảo đao trong tay.

Toàn thân ngân bạch, không có một tia sáng lẫn lộn.

Về phần lưỡi đao, thổi tóc tóc đứt cũng không đủ để hình dung sự sắc bén của thanh đao này!

Nhưng mà linh khí đạt tới đẳng cấp này, trong thân đao vẫn ẩn chứa một cỗ khí tức cương liệt bất khuất.

Chỉ là... Dường như bị cái gì chế trụ, trong đó rõ ràng còn có tạp chất.

Tay Trần Dương cầm chuôi đao, chầm chậm rót pháp lực vào.

Lập tức cảm nhận được tạp chất gì đó.

Hẳn là huyết khí hỗn tạp do mổ heo trong thời gian dài, nhưng mà vẫn còn dùng tốt.

Sau khi Trần Dương dùng pháp lực rửa sạch, khí tức vốn dĩ thuộc về bảo đao này cuối cùng cũng hoàn toàn thức tỉnh.

Như là một mãnh thú thoi thóp, đột nhiên có được đồ ăn, điên cuồng cắn nuốt.

Trong quá trình này, Trần Dương cũng thành lập mối liên hệ nào đó, dựa vào đó cảm ứng được kiếp trước của thanh đao này…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)