Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 32: Tìm kiếm linh đao

Chương Trước Chương Tiếp

Ban đầu còn có chút lúng túng nhưng sau vài lần thử, Trần Dương đã thực hiện một cách dễ dàng.

- Nếu tự mình tu luyện, với thiên phú của ta, có lẽ phải khổ tu cả chục năm mới đạt được trình độ này chứ?

Nhưng trong bảng hệ thống, chỉ cần 500 điểm công đức là có thể đổi được!

Lúc này, Trần Dương thực sự nhận ra sức mạnh của bàn tay vàng mà hắn sở hữu.

Theo đà đao thế không ngừng hội tụ, lưỡi đao củi bắt đầu phát ra ánh sáng chói lòa, tựa như vừa được lấy ra từ lò luyện kim, hơi nóng bốc lên lan tỏa khắp nơi.

Xích Vũ lập tức chạy trốn thật xa, trong ánh mắt nhìn về phía lưỡi đao củi, ngoài sự căng thẳng, còn có nhiều hơn là sự mong đợi.

Nó rất muốn xem thử, thủ đoạn mới mà lão đại nắm được, cuối cùng có uy lực lớn đến mức nào.

- Hừ!

Trần Dương hét lên một tiếng, hai tay giơ cao lưỡi đao củi đã tích đầy Thế, chém xuống một tảng đá trước mặt.

Rắc!

Theo một tiếng nổ lớn, những mảnh đá vỡ văng ra tứ phía như mưa rào.

Tảng đá bị chém thẳng thành hai nửa.

Không phải vỡ vụn, cũng không phải sụp đổ, mà ở giữa xuất hiện một vết nứt gọn gàng, Trần Dương đưa tay sờ vào, hai bên đều rất nhẵn mịn, tựa như dùng dao cắt đậu phụ.

Có thể chém một tảng đá cứng hơn đậu phụ gấp nhiều lần mà tạo ra hiệu quả như vậy, đó chính là uy lực của đao thế!

Nói đơn giản, chính là tập trung sức mạnh vào một đường thẳng, tránh phân tán, từ đó phát huy uy lực đến mức tối đa.

- Quả nhiên là công pháp Huyền cấp, thật sự lợi hại.

Chỉ là... hơi phí đao.

Trần Dương có chút bất lực nhìn lưỡi đao củi trong tay đã gãy thành nhiều khúc.

Lưỡi đao củi làm bằng sắt rèn cứng cáp, vậy mà chỉ một nhát đã vỡ tan tành.

- lão đại, đao pháp của ngài uy lực quá lớn, đao thường chắc chắn không chịu nổi, phải dùng linh khí mới được!

Linh khí?

Trần Dương chợt nhớ đến Hành Vũ Kỳ đã bị hệ thống thu hồi, lúc đó hệ thống cũng nhắc đến linh khí, trong đầu hắn có một khái niệm mơ hồ nhưng chưa kịp tìm hiểu rõ, nhân cơ hội này liền hỏi:

- Linh khí là gì?

Xích Vũ trợn mắt to:

- Lão đại, ngài…

Trần Dương lập tức hiểu ý, mặt không đổi sắc nói:

- Ta đang thử ngươi đấy.

- Ồ…

lão đại thật kỳ lạ, sao cứ thử ta những kiến thức cơ bản thế này?

Xích Vũ gãi đầu, bắt đầu giải thích:

Linh khí là một khái niệm rất rộng, có thể được tạo thành từ vật liệu đặc biệt, cũng có thể là vật phẩm tự nhiên sinh ra linh tính nhờ cơ duyên ngẫu nhiên.

Dù là loại nào, sức mạnh của chúng đều vượt xa vũ khí thông thường.

Những linh khí tốt thậm chí còn mang đặc tính độc nhất vô nhị.

- Chúng ta tiểu yêu rất ít khi dùng linh khí, không phải không muốn dùng, mà là không có cách nào để có được... Ngay cả võ sư loài người, những kẻ sở hữu linh khí đều là những nhân vật có địa vị tương đối cao, nghe nói chỉ có những tông môn lớn mới có khả năng rèn luyện linh khí…

- Đao pháp của lão đại, chắc chắn phải có linh khí mới đủ sức chống đỡ, uy lực cũng có thể phát huy hoàn toàn.

Hóa ra là vậy.

Trần Dương khẽ gật đầu, trong lòng hắn bỗng thấy ngứa ngáy vì lời nói của nó nhưng biết tìm đâu ra một thanh linh đao đây?

Những tông môn võ sư kia, hắn chẳng quen biết ai cả, con đường này tạm thời không có hy vọng.

- Không biết tiệm bách hóa có xuất hiện linh khí không? Nhưng mới là ngày đầu tháng, phải đợi cả tháng nữa hàng hóa mới làm mới, lúc đó cũng chưa chắc có hay không…

Không có linh khí, đao pháp này của hắn coi như đổi uổng.

Cái hệ thống này, lúc đổi cũng chẳng nhắc nhở gì, giá mà biết trước nâng cấp phẩm giai thì tốt biết mấy.

Trần Dương đang âm thầm oán trách, Xích Vũ bỗng từ dưới đất nhảy phắt lên:

- Tiểu yêu nhớ ra rồi! lão đại, ở Lưu gia thôn thật sự có một thanh linh đao! Thanh đao ấy sát khí ngập trời, có lẽ sẽ phù hợp với đao pháp của lão đại!

Trần Dương kinh ngạc hỏi:

- Thôn của chúng ta, lại có linh đao?

- Đúng vậy, nó ở trong nhà Triệu đồ tể giết lợn đầu thôn!

Đồ tể giết lợn?

Trần Dương chợt nhớ ra điều gì đó:

- Ngươi nói... không phải là dao mổ lợn chứ?

- Không phải dao mổ lợn, mà là một thanh đao treo trên tường nhà hắn, hình như không ai sử dụng. Hôm đó tiểu yêu đi dạo đầu thôn, đến gần nhà hắn liền cảm nhận được sát khí mơ hồ, bèn vào nhà liếc nhìn, phát hiện ra thanh đao này, tuyệt đối là một linh khí!

Xích Vũ dùng giọng điệu chắc nịch nói.

Nó đã nói như vậy, đương nhiên phải đi xem thử.

Trần Dương lập tức đến trước cửa nhà Triệu đồ tể đầu thôn.

Mấy ngày gần đây rảnh rỗi, Trần Dương cũng đã tiến hành một cuộc điều tra dân số sơ bộ trong khu vực mình quản lý. Trong Lưu gia thôn này, không phải tất cả đều họ Lưu, có khoảng một phần mười là họ khác, phần lớn là những người chạy nạn đến đây và đã định cư tại Lưu gia thôn.

Gia đình Triệu đồ tể là một trong những họ ngoại và là gia đình duy nhất họ Triệu trong thôn. Họ không giỏi làm ruộng nên đã trở thành đồ tể, làm ăn với nhiều thôn lân cận.

Trần Dương vừa định bước vào cửa thì nghe thấy từ bên trong vang lên một tiếng kêu thảm thiết khục khục.

Họ đang giết lợn.

Nếu nói thần minh sợ nhất điều gì thì đó chính là những thứ ô uế. Hiện trường giết lợn máu me lênh láng, không phải là nơi thần minh nên đến.

Trần Dương đi vòng qua sân, bước vào nhà chính, lập tức cảm nhận được sát khí mà Xích Vũ đã nhắc đến và dễ dàng tìm thấy thanh đao treo trên tường.

Không có vỏ đao, chỉ đơn giản là treo lên như vậy.

Dài hơn một chút so với dao chẻ củi thông thường, hơi cong nhẹ. Không cần nói gì khác, chỉ riêng hình dáng và kích thước của nó đã đồng ý yêu cầu của Công pháp Hỗn Thiên Đao.

Điều này đã rất hiếm nhưng hiếm hơn nữa là hình dáng của thanh đao này lại vừa khớp với thẩm mỹ của Trần Dương!

Mặc dù thân đao phủ đầy bụi bẩn nhưng vẫn không thể che lấp được sự sắc bén của nó.

Một luồng sát khí lạnh lùng tỏa ra từ trong ra ngoài.

Ngay cả Trần Dương cũng phải vận dụng một chút pháp lực mới có thể chống lại sự xâm nhập của sát khí này.

Quả nhiên là linh đao!

- Lão đại, tiểu yêu nói không sai chứ?

Xích Vũ nịnh nọt nói.

Trần Dương gật đầu, dù không biết gì về linh khí, hắn cũng có thể nhận ra thanh đao này là một vật phi phàm.

Không biết có phải do khí chất tương hợp hay không nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã có cảm giác như đã từng gặp thanh đao này.

Trần Dương tin vào nhãn quan của mình.

Chính là nó rồi!

- Lão đại, nếu ngài thích thì cứ nhận lấy đi.

Xích Vũ xúi giục.

Trần Dương giơ tay lên, gần như chạm vào bảo đao nhưng lại thu tay về.

Đao tuy tốt nhưng đã có chủ, nếu cứ thế lấy đi thì chẳng khác gì kẻ trộm.

Xích Vũ như đoán được ý nghĩ của Trần Dương, trong lòng thầm khâm phục, khuyên nhủ:

- Lão đại đừng phân vân, ngài đã làm nhiều việc cho Lưu gia thôn, lấy một thanh đao của họ có sao đâu, hơn nữa thanh đao này Triệu đồ tể cũng không dùng được, chẳng lẽ lại mang đi giết lợn sao.

- Đây là hai chuyện khác nhau.

Ta vốn là một vị thần minh, đi trộm một thanh đao của kẻ khác, lại còn là tín đồ của chính mình, việc này thật chẳng ra thể thống gì.

Dù không ai biết chuyện nhưng lương tâm ta cũng không thể nào vượt qua được.

Xích Vũ thấy hắn kiên quyết như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, đứng một bên suy nghĩ cách giải quyết, bỗng nhiên lên tiếng:

- Llão đại, ta có kế rồi! Đã lão đại không muốn lấy không, vậy thì hãy thỏa mãn một nguyện vọng của hắn để trao đổi là được!

Ý này được đấy!

Trong lòng Trần Dương chợt động, chỉ là…

- Ngươi sao biết hắn có nguyện vọng?

- Trong trần gian mênh mông, làm gì có ai không mang trong mình ước nguyện!

- Lời này nghe ra cũng đầy trí tuệ, thật khó tin là do ngươi nói.

- Hê hê, lão đại khen quá lời!

Trần Dương:...

Vừa khen nó có trí tuệ xong.

- Chỉ là không biết nguyện vọng của tên Triệu đồ tể này là gì, cầu tài hay cầu nhân duyên?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)