Từ Nông Thôn Dã Thần Bắt Đầu Chứng Đạo

Chương 3: Không bái ta bái sơn thần?

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Quốc, Thanh Châu, Phủ Hoài Nam, huyện Hạ Thái, Cửu Long Trấn, Lưu gia thôn.

Đây cũng là tọa độ chi tiết của mình.

Chu Quốc, là một đại quốc tương tự Hoa Hạ cổ đại, trên danh nghĩa là thiên hạ cộng chủ, nhưng sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, rất nhiều địa giới bị các thế lực khác nhau chiếm cứ.

Thiên hạ mười ba châu, Thanh Châu là một trong số đó, ở phía Tây Bắc của đế quốc, mà phủ Hoài Nam, huyện Hạ Thái lại nằm ở biên giới phương bắc.

Bởi vì cách xa chiến trường, lực khống chế của huyện nha cũng tạm ổn, chỉ là không liên lạc với bên ngoài nhiều, trong khu quản hạt có không ít tà ma hoạt động.

Đúng vậy, thế giới này có yêu ma quỷ quái, trong đó sẽ một số hại người được gọi chung là tà ma!

Vì phạm vi hoạt động của nguyên thân có hạn, chưa từng ra khỏi Cửu Long Trấn nên nhận biết với tà ma cũng hạn chế.

Ví dụ như trong con sông nhỏ ở phía sau Lưu gia thôn từng có người câu được một con lươn đầu người, sau khi lên bờ thì tấn công mọi người khắp nơi, liên tục xuyên chết mấy người thì lẻn vào nước không còn tung tích.

Còn có trong cốc người chết của một tiểu trấn Tây Bắc nghe đồn có một con mãng xà đầu gà, mỗi đêm gáy to như gà trống, người nghe thấy gà gáy sẽ không tự chủ được mà theo tiếng lên núi, không có một ai có thể trở về...

Bách tính bình thường ở trước mặt tà ma bị thu thập như vặt rau hẹ, cũng chỉ có võ sư mới có chút lực chống cự.

Bởi vậy trong nha môn đặc biệt chiêu mộ võ sư, phụ trách phòng ngự thị trấn, nhưng tác dụng cũng chỉ có thể phòng ngự tà ma, gặp được đại yêu đại tà cũng không chịu được...

- Ôi loạn thế mà! Nhìn xem tiểu dã thần nhỏ nhoi như ta ở sơn thôn muốn trưởng thành nhất định phải vượt qua thời kỳ khó khăn này, không thể lúc nào cũng lo sợ nguy hiểm đến tính mạng…

Trần Dương hít sâu một hơi, nghiêm túc vạch ra kế hoạch sinh tồn mới.

- Huyền Dương Gia, chúng ta trở về đây, đợi ngày mai tang sự xong xuôi, ta lại đến tu sửa đại điện...

Sau khi phu thê Lưu Toàn dập đầu xong thì cung kính rời đi.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Lưu Toàn lo liệu xong xuôi tang sự thì dẫn theo thê tử đi vào thôn miếu, hắn đến thực hiện lời hứa ngày hôm qua, bắt đầu quét dọn vệ sinh, sửa chữa bàn ghế, bận rộn quên cả trời đất.

Một màn này hàng xóm đi qua nhìn thấy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

- Toàn ca, hai người các ngươi nhàn rỗi quá không có chuyện gì để làm sao?

- Không phải các ngươi không thích nương nhà mình cung phụng Huyền Dương Gia sao, sao hôm nay lại học theo rồi?

Lưu Toàn đặt chổi xuống, vẻ mặt thành khẩn trả lời người kia:

- Trước khi nương ta đi, Huyền Dương Gia hiển linh, chữa khỏi con mắt của người!

- Huyền Dương Gia cực kỳ linh nghiệm, các ngươi cũng tới thắp nén hương đi, lão nhân gia sẽ phù hộ cho các ngươi!

Mấy người khoát tay rời đi.

Tới trưa không biết bao nhiêu người tới nhưng cho dù Lưu Toàn nói năng thành khẩn như nào cũng không có ai tình nguyện vào miếu dâng hương.

Không ít người còn trào phúng Huyền Dương Gia vài câu.

- Nhìn xem mọi người có oán niệm sâu nặng với ta như nào...

Trần Dương vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Xem ra muốn thông qua Lưu Toàn mở rộng ra thị trường toàn thôn, không dễ dàng như mình nghĩ.

- Toàn ca, Huyền Dương Gia... Thật sự linh nghiệm sao?

Lưu Toàn đang truyền giáo cho mọi người thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ, quay đầu nhìn lại, là nương tử A Vân của Lưu Đại Hữu cùng thôn, mặt mày u sầu.

- Đương nhiên rồi! Những gì ta vừa nói đều là thật, sao ta có thể lấy chuyện mù lòa của nương ta ra nói dóc chứ!

Lưu Toàn vội vàng nói.

Mắt thấy A Vân ủ dột, hắn thuận miệng hỏi thăm tình hình.

- Đại Hữu nhà ta, trời chưa sáng đã ra ngoài hái thuốc, bây giờ vẫn chưa trở về, ta cực kỳ lo lắng.

- A, nhanh đi tìm thôn trưởng, để hắn sắp xếp nhân thủ lên núi đi tìm một chút!

Lên núi hái thuốc, là nghề phụ phổ biến của người bản xứ, thường thì đi nửa ngày là về, không thể nào đi cả ngày không trở về, e là tên Đại Hữu này đã xảy ra chuyện gì rồi.

Không ngờ A Vân lại nói thêm một câu:

- Hắn... Đi chính là Cửu Bàn Sơn!

- Cái gì!

Lưu Toàn ngây người.

Cửu Bàn Sơn, là vùng núi hẻo lánh bên trên Lưu gia thôn, tương truyền có chín ngọn núi nối liền nhau tạo thành, bên trong vô cùng thâm sâu.

Màn đêm vừa xuống, trên núi bao phủ sương trắng khắp núi, nghe nói là có yêu tinh quấy phá nhưng dân bản xứ vẫn mặc kệ, bình thường vẫn đi săn hái thuốc, cố gắng không đi đến bên cạnh chỗ đó.

Ngẫu nhiên có lữ nhân qua đường không biết rõ tình hình, một khi đi vào rồi không ai có thể đi ra.

Bởi vậy Lưu Toàn nghe thấy Lưu Đại Hữu đi Cửu Bàn Sơn, mới có thể hoảng hốt như thế.

- Vì sao Đại Hữu lại đến đó hái thuốc?

- Là cha ta té bị thương, đại phu nói phải uống canh sâm bổ thân thể, sao nhà chúng ta mua được chứ, Đại Hữu nghe vậy nhất quyết phải đi lên núi tìm, có thể là tìm gần núi cũng không có. Ngươi cũng biết, Đại Hữu nhà ta rất hiếu thuận, lúc này mới chú ý tới Cửu Bàn Sơn, ta khuyên thế nào cũng không nghe.

A Vân nước mắt rơi như mưa:

- Thôn trưởng đã dẫn người đi tìm nhưng cũng không dám mạo hiện đi vào trong núi, chỉ có thể chờ ở chân núi, ta cũng không còn cách nào...

- Toàn ca, ngươi nói chuyện này, Huyền Dương Gia sẽ phù hộ sao?

- A Vân đệ muội, ngươi là người bên ngoài thôn gả tới, không hiểu rõ vị Huyền Dương Gia trong thôn, trước giờ chưa từng hiển linh! Ngươi tìm hắn, còn không bằng cùng đám thôn trưởng đi bái sơn thần.

Mấy thôn dân trước đó nói chuyện với Lưu Toàn chợt lên tiếng trêu ghẹo, nghe thấy A Vân kể lể xong thì khoát khoát tay nói.

- Đừng nghe bọn hắn nói mò!

Lưu Toàn trừng mấy người một cái, kéo A Vân qua một bên:

- Tâm thành thì linh, đệ muội cứ cầu nguyện đi, Huyền Dương Gia nhất định sẽ phù hộ Đại Hữu trở về!

- Haizzz, vậy ta thử một lần.

A Vân cùng hắn đi vào đại điện, lúc tiếp nhận hương muốn quỳ bái lại thấy tượng thần rách nát như thế lại nói:

- Huyền Dương Gia, nếu Đại Hữu nhà ta có thể bình an trở về, ta nguyện tái tạo linh thân cho Huyền Dương Gia...

- Điểm công đức +5

Thế mà chỉ được có 5 điểm...

Trần Dương im lặng.

Nhưng mà nghĩ lại, tiểu muội tử này có thể tới dâng hương vốn dĩ cũng là chỉ nghe Lưu Toàn nói, tạm thời tới ôm chân phật mà thôi.

Với thanh danh của mình ở trong thôn, 5 điểm công đức, hình như cũng không được xem là ít đâu.

- Nguyện ước của nàng cũng là nhiệm vụ ta cần phải thực hiện, nhưng cứu nam nhân nhà nàng ta không làm không được!

Linh niệm của Trần Dương bị giới hạn phạm vi, lấy Lưu gia thôn làm trung tâm trong vòng một cây số, chính là hệ thống quản hạt của hắn.

Mặc dù Cửu Bàn Sơn ở ngay bên cạnh Lưu gia thôn, nhưng nhiều lắm thì hắn cũng chỉ có thể tới chân núi, không đi sâu vào được.

- Làm sao bây giờ…

Trần Dương có chút đau đầu.

Nếu như Lưu Đại Hữu thật sự xảy ra chuyện, đừng nói bản thân sẽ bỏ qua cơ hội tái tạo linh thân, chỉ sợ ngay cả tín đồ Lưu Toàn vừa thu nhận được, độ trung thành với mình cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Dù sao hắn vừa mới thề thốt cam đoan son sắt với người ta, cầu xin mình giúp đỡ.

- Trước tiên qua đó xem tình hình sao rồi tính tiếp.

Linh niệm của Trần Dương rời khỏi tượng thần, bay về phía Cửu Bàn Sơn trong trí nhớ.

Quả nhiên ra khỏi thôn không bao xa, hắn đã cảm thấy không khí bốn phía trở nên đình trệ, người đi vào trong đó, thân thể giống như ở trong dòng nước đặc sền sệt, mà càng đi về phía trước, lực cản lại càng lớn.

Rất nhanh đã không đi được nữa, chỉ có thể từ bỏ.

- A, mùi hương hỏa từ đâu tới?

Ngay khi Trần Dương không biết làm sao, một luồng sương mù hương hỏa bay tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)