Cảnh tượng này bị đám đông Lưu gia thôn đang xem náo nhiệt bên ngoài cửa miếu nhìn thấy, gây nên chấn động vô cùng lớn.
- Lần trước trấn trưởng quỳ lạy dâng hương, ai đó nói ngay cả Huyện Thái Gia gặp Huyền Dương Công cũng phải quỳ lạy, ha ha, quả nhiên nói đúng thật!
- Đúng vậy, Khôi lão gia thế nào, tối qua chẳng phải bị Huyền Dương Công dùng thiên lôi đánh chết rồi sao!
- Tam ca tối qua đâu có nói thế này, lúc đó còn sợ Huyền Dương Công không phải đối thủ, đề nghị mọi người cùng liều mạng với tên Cao Thiên Sư kia.
- Mau ngậm miệng lại đi!
Từ khi Lưu gia thôn được xây dựng đến nay, bao giờ có náo nhiệt như thế này?
Không chỉ huyện lệnh và trấn trưởng đến, còn có mấy vị thôn trưởng kia.
Tối qua khi họ đến, còn đóng vai tay sai cho Cao Thiên Sư, tuy không thực sự làm việc xấu gì nhưng thái độ cũng khá kiêu ngạo.
Hôm nay thì trực tiếp quỳ gối trước cửa miếu thôn, nói là muốn đến tạ tội với Huyền Dương Gia, thậm chí không dám bước vào cửa miếu.
Chưa kể những gia đình từng bị Khôi lão gia hãm hại, nghe tin nó bị Huyền Dương Công đánh chết, từ xa xôi cũng tìm đến, chỉ để dâng lên Huyền Dương Công một nén hương.
Số người đông đến nỗi từ miếu thôn xếp hàng dài ra tận cổng thôn.
Lưu Phú gọi nhiều lão nương đến, đun nước pha trà, miễn phí cung cấp cho những khách thập phương này, lại phân phái một số người đi lại phục vụ.
Mọi người đều bận rộn không ngừng nhưng không ai kêu mệt.
Nhiều dân thôn còn mang hạt dưa, lạc nhà tự rang ra mời mọi người ăn.
Trên gương mặt mỗi người dân Lưu gia thôn đều ánh lên niềm hân hoan chân thành của chủ nhà khi tiếp đãi khách.
Vinh quang thuộc về Huyền Dương Công, mà họ với tư cách là gia nhân, là thần dân của ngài, cũng cảm thấy vinh dự vô cùng.
- May mắn khi hôm qua đối mặt với ngoại địch xâm phạm, ta không hề nao núng…
Nhiều người trong lòng đều cảm thấy may mắn như vậy.
Đại điện này vừa nhỏ vừa cũ kỹ, mọi người xem, người bên ngoài xếp hàng đến tận đâu rồi, dù Huyền Dương Công không để ý nhưng chúng ta là tín đồ sao có thể làm ngơ?
- Lục trấn trưởng, hôm trước ngài không hứa nguyện sẽ tạc lại kim thân cho Huyền Dương Công sao, ta thấy thế này đi, tiền tượng thần do trấn ngài đảm nhận, huyện nha sẽ xuất tiền tu sửa lại miếu đường cho Huyền Dương Công, việc này ta thấy giao cho thôn trưởng Lưu gia thôn lo liệu là được…
Khiến toàn huyện đều đến tín ngưỡng, thần minh lão gia không đồng ý, vì hắn trùng tu miếu vũ, cái nịnh nọt này chắc chắn không có vấn đề chứ?
- Thái gia anh minh! Ta thay Huyền Dương Công cảm tạ Thái gia!
Lưu Phú kích động đỏ cả mắt, bước lên bái tạ huyện thái gia.
- Ái ái, không dám không dám!
Vu Quần vội vàng đỡ dậy, vẻ mặt hiền hòa nói:
- Trước mặt Huyền Dương Công, không có phân biệt quan dân, mọi người đều là tín đồ của ngài… Về sau nếu thôn của các ngươi gặp phải chuyện gì, cứ tìm đến bản quan!
- Còn có ta, việc lớn tìm huyện thái gia, việc nhỏ tìm ta là được, dù sao ta cũng là người quản lý hiện tại!
Trấn trưởng Lục Chiến vội vàng bày tỏ thái độ.
Mặc dù cướp mất hào quang của huyện thái gia không tốt lắm nhưng cái đùi to Huyền Dương Công này, ngay cả huyện thái gia cũng đã ôm chặt, hắn đương nhiên cũng không thể tụt hậu.
Không khí náo nhiệt kéo dài đến giữa trưa, mọi người mới lần lượt tản đi.
- Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi…
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng xem xét bảng hệ thống:
[Điểm công đức: 1920]
Số dư lần đầu tiên vượt ngàn, mà còn gần chạm mốc hai ngàn!
Ồn ào suốt buổi sáng, thu hoạch lại phong phú đến thế, cũng đáng giá lắm.
Trần Dương hơi xúc động.
- Để ta nghiên cứu xem nên tiêu dùng thế nào…
Trần Dương đưa ánh mắt về phía Ngũ Lôi Quyết, cảm khái may mắn đã nâng nó lên tầng ba trước đó, nếu không trận chiến với Khôi lão gia hôm qua chắc còn khó khăn hơn nhiều.
Ngũ Lôi Quyết tầng ba uy lực đã kinh khủng lắm rồi, Trần Dương rất mong đợi xem khi lên tầng bốn sẽ ra sao.
Nhưng công pháp này đã đạt giới hạn, muốn nâng cấp tiếp phải nâng phẩm giai trước.
Cần 800 điểm công đức.
Dù có 2000 điểm dư nhưng Trần Dương vẫn hơi tiếc nuối.
- Đúng rồi, hôm nay là ngày 27 tháng 5, còn ba ngày nữa là đầu tháng, lúc đó Tiệm bách hóa sẽ làm mới hàng hóa.
- Ngũ Lôi Quyết dù lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một công pháp, quá đơn điệu, nếu chẳng may gặp phải thứ gì đó khắc chế, chẳng phải là sẽ gặp nguy sao?
- Chi bằng để những điểm công đức này lại, đợi đến đầu tháng xem có thể làm mới được công pháp mới không, dù giá có đắt hơn một chút, lúc đó cũng đủ khả năng đổi được…
Quyết định đã xong, Trần Dương kìm nén cơn thôi thúc tiêu xài, tắt đi bảng hệ thống.
- Chậm lại chậm lại, chú ý bậc cửa, đây là để đúc tượng thần cho Huyền Dương Công, không được có sai sót…
Tiếng của Lưu Phú vang lên từ ngoài cửa, Trần Dương tò mò bước ra sân.
Mấy người thợ đang khiêng một khối đá dài đến sáu thước, vất vả bước qua bậc cửa.
- Nhanh thế đã đến sửa tượng thần cho ta rồi sao?
Trần Dương nghĩ một chút liền hiểu ra, hiệu suất như vậy, chắc chắn là do huyện lệnh hoặc trưởng thôn thúc giục.
Hắn bước lên quan sát đá.
Nền trắng lộ ra một chút màu xanh lục, bề mặt bóng loáng, nhìn chung, có chút gần giống với chất liệu ngọc thạch.
Dù là người không hiểu về đá, cũng có thể nhận ra thứ này giá trị không hề nhỏ.
Lưu Phú bước vào đại điện, cúi người bẩm báo với tượng thần:
- Huyền Dương Công, đá này là huyện lệnh sai người mang đến, đặc biệt dặn tôi nói một tiếng, là hắn trước đây nhờ người mua từ Hòa Điền. Vốn định dùng làm phủ đệ trấn trạch ở Thạch Cản Đường nhưng vì muốn tái tạo linh thân cho ngài nên đặc biệt cống hiến ra.
- Hơn nữa, đá này là hắn dùng ruộng đất của mình mua, nguồn gốc tuyệt đối không có vấn đề…
Vu Quần này, quả là biết tặng quà.
Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
May là lần gặp trước, hắn đã quan sát, Vu Quần cũng là người có chút chính khí, còn việc nịnh bợ, cũng không phải vấn đề lớn.
Nếu thực sự là loại tiểu nhân gian trá, Trần Dương đã sớm chẳng thèm để ý, càng không nhận bất kỳ ân huệ nào của hắn.
Thợ đúc tượng đi theo cùng, khi đá vào nhà, lập tức bắt đầu làm việc.
Trần Dương đứng bên nhìn, đối với bức tượng mới của mình, cũng tràn đầy mong đợi.
Tâm trạng này có chút giống như lúc còn nhỏ mong chờ Tết mua quần áo mới.
Nhưng trong ký ức của nguyên thân, tượng thần làm từ chất liệu khác nhau không chỉ đẹp hay xấu, mà chất liệu tốt còn có thể cung cấp nhiều thần lực hơn cho bản tôn!
Loại tệ nhất chính là tượng đất nung hiện tại của hắn, hoàn toàn không có chút gia trì nào.
Cao cấp hơn một bậc là tượng gỗ, lên nữa mới đến tượng đá.
Trên nữa còn có tượng ngọc, tượng vàng vân vân, những thứ này hoàn toàn không phải loại tượng thần bình thường có thể sử dụng.
- Vốn tưởng đổi thành tượng gỗ đã tốt lắm rồi, không ngờ lại trực tiếp thành tượng đá…
Trong lòng Trần Dương tràn ngập cảm khái không nói thành lời.
Mới đó thôi, hắn vẫn chỉ là một dã thần không ai đoái hoài.
Nếu nén hương của lão bà Lưu giúp hắn mở màn thành công, không đến nỗi tiêu tan thành mây khói.
Thì trận chiến với Khôi lão gia hôm qua mới thực sự mở ra cục diện, giúp vị dã thần nhỏ bé này có không gian phát triển.
Trần Dương rất rõ, thứ hắn thu hoạch được không chỉ là công đức giá trị.
- Không được phóng túng, phải tích lũy thêm công đức giá trị, từ từ phát triển…
Trần Dương không ngừng nhắc nhở bản thân trong lòng.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được một luồng yêu khí mơ hồ phảng phất phía trên, ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng Xích hiện lên trên cây hòe già.
- Là Xích Vũ gây ra chăng?
Lúc này Trần Dương mới nhớ ra cả buổi sáng chưa thấy nó đâu.