Mấy môn nhân của Mỗ gia miếu thấy có gì đó không đúng, đồng loạt tiến lên giải cứu.
Xích Vũ vỗ hai cánh, tung ra một chút hỏa diễm ngăn cản đám người này.
Khí lãng nóng rực làm cho mấy người bên cạnh không thể tới gần, toàn bộ bị hất bay ra ngoài.
- Cẩu vật, ngươi làm gì đấy!
Xích Vũ chuyên tâm điều khiển liệt diễm, đốt cháy quần áo của Cao thiên sư, ngay cả tóc lông mày cũng bị đốt cháy khét, ngọn lửa đang bắt đầu thiêu đốt làn da.
Cảm giác đau đớn kia làm cho Cao thiên sư hét thảm:
- Lão gia cứu mạng!
Hai tay của hắn đặt trên bụng, Xoẹt một tiếng, lớp vải dính với da thịt ở phần bụng bị hắn xé rách.
Một vật sống đen sì, bị ép ra ngoài, một luồng hắc khí phun về phía Xích Vũ.
Xích Vũ cảm nhận được trong luồng hắc khí mang theo một cỗ tà tính cay độc, không dám tiếp xúc, vội vàng lui bước tránh thoát.
Đợi hắc khí tán đi, Xích Vũ nhìn một lúc thì phát hiện trước người Cao thiên sư có thêm một thân ảnh nhỏ gầy.
Một lão đầu, dáng vẻ giống như lão Thọ Tinh trên tranh tết, chỉ dưới lớp vỏ bọc an lành, nhân từ lộ ra khí tức tà ác.
Khôi lão gia!
Xích Vũ hiểu rõ, khó trách hắn đã quan sát rất kỹ, khóa chặt Cao thiên sư nhưng vẫn không thể nào thu nhỏ phạm vi.
Khôi lão gia thật sự ẩn giấu ở trong bụng Cao thiên sư!
- Tham kiến Khôi lão gia!
Đám người Ngưu Ba cuống quít quỳ xuống.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp qua chân nhân của Khôi lão gia, thế nhưng ngũ quan tướng mạo không khác gì tượng thần, bọn hắn tin chắc mình sẽ không nhận lầm.
Người kích động nhất là Ngưu Ba.
Cuộc chiến vừa rồi giữa Cao thiên sư và cú mèo, mặc dù hắn là một người bình thường nhìn không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết Cao thiên sư thua thiệt lớn, không khỏi lo lắng cho hắn.
Lúc này nhìn thấy Khôi lão gia hiện thân, mới biết lo lắng của mình là dư thừa.
Cú mèo, Huyền Dương Gia gì đó, sao có thể là đối thủ của Khôi lão gia chứ?
Khôi lão gia không thèm để ý tới đám người kia, cười lạnh nhìn Xích Vũ:
- Tiểu tử, chơi chán chưa?
Khôi lão gia vén áo choàng lên, từ phía sau lấy ra một cái trường tiên, giương lên, nhẹ nhõm bổ nhào về phía liệt diễm trước người Cao thiên sư. Lúc này hàn quang lóe lên, thừa dịp Xích Vũ còn chưa kịp phản ứng, trường tiên đã quấn lên cổ của nó.
Sau đó dùng sức kéo về.
Xích Vũ đau khổ chèo chống, t đôi mắt chợt đỏ bừng, vẫn không thể ngăn cản sức mạnh đáng sợ đó.
- Tiểu tử, thần minh không dễ làm đâu. Đến đây, lão gia sẽ thương ngươi.
Khôi lão gia nhếch miệng cười, lúc định đưa tay túm lấy cổ Xích Vũ cổ, chỉ nghe một tiếng sấm rền, nổ tung trên đỉnh đầu của mình.
Răng rắc!
Khôi lão gia bỗng nhiên ngẩng đầu, một đạo thiểm điện to lớn giáng xuống.
Trốn không kịp, nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, vội vàng thu hồi trường tiên, dùng sức vươn lên chống đỡ.
Trường tiên mềm mại lập tức trở nên thẳng tắp, như trường thương, khó khăn lắm mới chống đỡ được lực lượng của Lôi Điện.
Nhưng mà, sự cân bằng này chỉ diễn ra trong chốc lát. Sau một khắc, lực lượng Lôi Điện rơi xuống, mặt đất nổ tung tạo thành một cái hố sâu vài thước.
Nhưng không thấy Khôi lão gia đâu, đáy hố, có thêm một con chuột rất lớn, trên thân có trường sam rách nát thành từng miếng vải.
Trong tay còn cầm một cây trường tiên, kia không phải là trường tiên, rõ ràng là cái đuôi của con chuột.
- Thì ra là một con chuột lớn, chẳng trách lại gọi Khôi lão gia...
Một nhân ảnh hiên ngang, đứng bên bờ hố sâu, cúi đầu nhìn con chuột bự, tỏ ý hiểu rõ nói.
Hồ hoàng bạch liễu khôi, ngũ đại gia tiên trong dân gian, trong đó khôi tiên, chỉ con chuột.
- Ngươi... Ngươi chính là Tà Thần kia!
Khôi lão gia liếc nhìn vị kia bên bờ hố sâu, cuối cùng cũng hiểu ra, biết mình đã trúng kế.
Vị này, mới thật sự là Huyền Dương Gia!
- Ta... Nhận thua, sau này sẽ không tìm làm phiền ngươi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, như thế nào?
Khôi lão gia còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng ầm vang, lại một đạo lôi điện rơi xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu hắn.
Dưới tình huống đang chiếm được ưu thế lại dừng lại tán gẫu với ngươi? Có điên đâu chứ?
Trần Dương có thể dừng lại liếc hắn một cái, là bởi vì Ngũ Lôi Quyết sau một kích, tái phát động lần thứ hai phải có chút thời gian Làm lạnh.
Mắt thấy lôi điện lại đến, Khôi lão gia đã không còn khí lực dùng cái đuôi chống đỡ nữa, chỉ có thể giơ lên hai tay chọi cứng.
- Răng rắc!
Lôi quang như ngân xà liệt không, hai tay khô gầy của Khôi lão gia trong nháy mắt cháy đen thành hai đoạn.
- Hu hu, cánh tay của ta!
Tên này cũng quá tàn nhẫn rồi, cứ thế mà kéo đứt hai tay, miệng vết thương phun ra hắc vụ tanh hôi, thoáng chốc ngưng tụ thành mấy trăm con chuột lông đen.
Đàn chuột bọc lấy thân thể tàn phế chui vào kẽ đất, mặt đất lập tức hở ra mấy đống đất, chạy trốn theo các hướng khác nhau.
Trần Dương không biết đây là Địa Long xoay người, bảo mệnh tuyệt kỹ của Khôi tiên nhất mạch, chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Dưới cục diện này, thế mà cũng có thể làm cho nó tìm thấy cơ hội đào tẩu!
Ngay lập tức cánh tay trái giơ lên cao, năm ngón tay bấm quyết, chỉ một thoáng lại dẫn tới tiếng sấm ầm ầm.
Lực lượng lôi điện đáng sợ lại xuất hiện trên đầu ngón tay, bao phủ lấy mấy đống đất.
Đây là Trần Dương sợ con chuột này đào tẩu, quyết tâm quán chú càng nhiều pháp lực đến trong Ngũ Lôi Quyết, muốn triển khai thế công bốn phía.
Mặc dù có chút lãng phí pháp lực, nhưng ai bảo hắn không có các thủ đoạn khác, chỉ có Ngũ Lôi Quyết thôi.
Lỡ như để con chuột này đào tẩu mất, vậy chẳng phải là giữ lại hậu hoạn vô tận sao!
- Tiểu bối này muốn chém tận giết tuyệt sao!
Con chuột kia tức tối hổn hển kêu lên.
Đáp lại hắn là một đạo lôi điện vô cùng tráng kiện.
Sau khi rơi xuống đất, chia ra làm ba, bổ về các phương hướng khác nhau.
Chỉ một thoáng, nhìn thấy một đống đất ở góc đông bắc bụi đất tung bay, trong đó có một đoàn huyết vụ.
Một mùi khét lẹt tản ra trong không khí, trong đó là thân thể máu thịt be bét của Khôi lão gi, rơi vào trong hố, toàn thân run rẩy kịch liệt.
- Còn muốn nước giếng không phạm nước sông, ngươi xứng sao?
Lại đến thời gian chờ đợi thi triển Ngũ Lôi Quyết, Trần Dương bấm quyết tụ lực, lúc này mới trả lời câu nói lúc trước của hắn.
- Ngươi... được rồi, ngươi đánh lén thành công mà ta cũng chấp nhận kết quả này... Ta rời đi, sau này Cửu Long Trấn do ngươi làm chủ.
Vẻ mặt Khôi lão gia tịch mịch nói.
Nghe hắn nói xong, Trần Dương ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn hắn.
- Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà sắp chết đến nơi rồi còn ở lại chỗ này nói điều kiện với ta?
- Thế nào, ngươi khó nói muốn g·iết ta?- Khôi lão gia so với hắn còn muốn hoảng hốt.
- Ngươi có đề nghị nào tốt hơn không?
- Khẩu khí thật lớn! Ta chính là hậu nhân của Hồ Tam thái gia Thiết Sát Sơn, mặc dù không phải đích truyền, nhưng cũng không phải một thần nghèo chốn sơn dã như ngươi chọc nổi.
Nếu như ngươi giết ta, Thiết Sát Sơn chắc chắn sẽ phái người đến tra, đến lúc đó mặc kệ ngươi ở nơi nào, cũng khó thoát khỏi cái chết!
- Ồ!
Trần Dương như có điều suy nghĩ gật gật đầu:
- Nói xong rồi?
- Nói xong rồi thì ta tiễn ngươi lên đường…
Tay phải Trần Dương lật qua lật lại, một đạo kinh lôi, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trong một nháy mắt, Khôi lão gia mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói “Tiễn ngươi lên đường” của Trần Dương.
Sự kiêu ngạo trước đó nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
- Cầu xin ngươi, tha cho ta!
Trong tiếng cầu xin tha thứ tuyệt vọng kia, lôi điện lập tức rơi xuống.
Đợi đến khi lôi quang tán đi, lại nhìn Khôi lão gia, thân thể đã chia năm xẻ bảy.
Chiến đấu kết thúc.
Khôi lão gia tung hoành Cửu Long Trấn hai mươi năm, đã chết.